Trương Nguyên Thanh không nói nhảm, đi theo Catherine về phía cánh cửa ánh sáng, trước khi bước vào trong cánh cửa, hắn dừng bước, quay đầu nhìn hồ máu một lần.
Về tới phòng, Catherine cúi người thu thập vải vẽ cùng vật liệu, Trương Nguyên Thanh vội vàng đi lên, hỏi:
“Tài liệu vẽ phù văn là cái gì?”
Vừa hỏi, vừa khắc hết phù văn trên vải vẽ vào trong đầu.
“Chất lỏng thần linh ban cho, mỗi một vị Chúa Tể đều có.” Catherine thản nhiên trả lời, tựa như tiền bối dịu dàng xinh đẹp đang dẫn dắt người mới, “Chờ cậu cuối năm vượt qua phó bản giết chóc, tấn thăng Chúa Tể, cậu cũng sẽ đạt được một phần.”
Catherine cất kỹ vải vẽ cùng máu thần linh, đóng lại cửa tủ.
Để sau mang đồ trộm đi, mở ra cánh cửa ánh sáng của bí cảnh, hướng bên trong ném bom hạt nhân, san bằng Tự Do Minh Ước! Trương Nguyên Thanh thầm nghĩ.
Lúc này, Catherine nằm nghiêng ở giường quý phi, hất váy, lộ ra đôi chân dài trắng bóng, vẻ mặt quyến rũ nhìn Thông Thiên Giáo Chủ:
“Đêm mai quyết chiến, sống cùng chết không thể nào đoán trước, không có ý định phóng túng một phen?”
Trương Nguyên Thanh nháy mắt dựng lên lều vải, tim đập nhanh hơn, hormone điên cuồng tiết ra, mị hoặc cấp Chúa Tể khiến trong đầu của hắn chỉ còn lại các loại cách viết chữ “Côn”.
Hắn dập tắt ham muốn của mình, mặc cho lều trại dựng lên cao cao, mặt không biểu cảm nói:
“Quả thực nên giết mấy chính khách tham lam phóng túng một phen!”
Nói xong, mở ra xuyên qua mộng cảnh, biến mất khỏi gian phòng.
... Catherine tức giận quét hết đồ uống trên bàn trà xuống đất, bộ ngực cao vút phập phồng một lát, cô hầm hừ nói:
“Sớm hay muộn có một ngày, hắn sẽ quỳ gối dưới váy mình, cầu mình sủng hạnh.”
Càng là người đàn ông không có được, cô càng si mê. Nhất là loại đàn ông lạnh lùng không nhìn sức quyến rũ của cô, có thể kích phát dục vọng chinh phục của cô nhất.
...
Chỗ giao giới quận Kings cùng đảo Manhattan, trong phòng trống không người ở.
Thông Thiên Giáo Chủ xuất hiện trong ánh sao dâng lên, ánh mắt của hắn nhìn về phía ghế sô pha xốc lên vải chống bụi, bản thể ngồi ở đó xem video ngắn, ăn gà rán.
“Nơi cậu vào hẳn là bí cảnh, động thiên phúc địa trong truyền thuyết cổ đại.” Trương Nguyên Thanh ném một cái chân gà cho phân thân, “Sau khi cậu vào bí cảnh, tôi liền mất liên lạc với cậu.”
Bản thể và phân thân là đồng nguyên, mà làm chủ nhân Gương Yata, ý thức của Trương Nguyên Thanh có thể buông xuống phân thân, tựa như thao túng âm thi, linh phó.
Nhưng ở trong nháy mắt phân thân tiến vào cánh cửa ánh sáng, Trương Nguyên Thanh liền bị “bôi đen”.
Thông Thiên Giáo Chủ tiếp nhận chân gà ngậm vào miệng, giơ tay lên, cầm da mặt, “Xoẹt” một tiếng, Da Người Hoàn Mỹ mỏng như cánh ve liền bị giật xuống.
Thông Thiên Giáo Chủ vừa ăn chân gà, vừa nói: “Có cái phát hiện rung động lòng người.”
Hắn vứt Da Người Hoàn Mỹ ra.
Trương Nguyên Thanh lấy tay tiếp lấy, “Phát hiện gì?”
Thông Thiên Giáo Chủ nhìn Cocacola trên bàn trà một cái, nói: “Cậu uống trước một ngụm.”
“Không uống!” Trương Nguyên Thanh vẻ mặt hồ nghi, “Có rắm thì đánh, đừng giấu tâm tư nho nhỏ nữa.”
“Cậu không tín nhiệm tôi như vậy? Tôi là phân thân của cậu đó.”
“Cũng bởi vì cậu là phân thân của tôi, vậy tôi mới không tin.” Trương Nguyên Thanh khịt mũi coi thường.
Chính mình tính tình thế nào, mình lại không biết?
“Vậy cậu càng nên rõ, mình ngây thơ bao nhiêu.” Phân thân nhún nhún vai.
Trương Nguyên Thanh không phản bác được bưng lên cốc giấy, vừa uống một ngụm Coca, liền nghe Thông Thiên Giáo Chủ nói ra:
“Thần của Tự Do Minh Ước chính là ma chủng trong phó bản du thuyền kinh hoàng.”
“Phốc...” Trương Nguyên Thanh phun hết cả ngụm Coca, hắn hoàn toàn không để ý tới đồ uống chảy xuống ngực, trợn mắt hốc mồm nhìn phân thân, “Cậu, cậu nói cái gì? !”
“Thần linh của Tự Do Minh Ước chính là ma chủng.” Giọng phân thân trầm thấp: “Tôi tiến vào thần quốc của Tự Do Minh Ước, thần quốc trong miệng “Minh Vương”, ngủ say dưới cái hồ máu kia, chính là ma chủng.”
Trương Nguyên Thanh trợn tròn mắt, vẻ mặt ngây ngốc, như pho tượng không nhúc nhích.
Rất lâu sau, hắn dùng sức chà xát, để mình “sống” lại, nói khẽ: “Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy... Tôi biết chân tướng Giáo Đình hủy diệt rồi.”
Năm 1900, sao băng rơi xuống ở châu Âu, hải vực Nam bộ Liên Hiệp Anh, ô nhiễm sinh vật dưới biển, chính phủ Liên Hiệp Anh điều động tàu Hải Yến ra biển vớt.
Sau khi tàu Hải Yến chìm, người sống sót duy nhất Steven Simpsons mang theo ma chủng thoát đi, mười mấy năm sau, âm thầm tích lũy lực lượng, bồi dưỡng thế lực ma chủng, thành lập Tự Do Minh Ước, kích động chiến tranh thế giới. Ở trong trận chiến tranh quét ngang toàn bộ châu Âu đó, Giáo Đình tan thành tro bụi, trở thành lịch sử.
Thông Thiên Giáo Chủ lặng lẽ mấy giây, thấp giọng nói:
“Cậu cảm thấy thân phận chân thật của ma chủng là ai?”
“Trong lòng cậu đã có đáp án.” Trương Nguyên Thanh nhìn lại phân thân.
Từ trên trời giáng xuống sao băng, thần linh của Tự Do Minh Ước, ma chủng có thể làm người thường biến dị thành giết chết Thánh Giả đỉnh phong, cùng một đám Thánh Giả... Thân phận của nó đã rõ ràng:
Tà Thần nghề nghiệp Tuyệt Mệnh Độc Sư!