Gã đàn ông thối không có cốt khí nào đó thường xuyên dựa vào thủ đoạn tương tự, hướng người phụ nữ lớn tuổi của hơn một ngàn năm trước tìm kiếm trợ giúp.
“Nhớ.” Channing Loo trả lời.
“Vẽ lại.” Chỉ Sát cung chủ nói.
Lúc này, ba vị Chúa Tể đồng thời cúi đầu nhìn về phía mặt sàn gãy, nơi đó có bóng dáng Phong Pháp Sư, Lôi Pháp Sư của Thiên Phạt xuất hiện.
Giao thủ giữa Chúa Tể kinh động nhân viên trực, thừa dịp ngón tay Channing Loo bắn ra chùm tia lôi điện ở trên tường khắc ra trận đồ cháy đen, Chỉ Sát cung chủ khẽ hát lên khúc hát ru.
Bịch bịch...
Lôi Pháp Sư, Phong Pháp Sư chen chúc đi lên đều ngã cắm đầu, ngủ ngáy khò khò.
Sau khi ghi nhớ linh triện trận đồ Channing Loo khắc, Chỉ Sát cung chủ thao túng tơ hồng lau đi hoa văn cháy đen trên tường, cô nhìn về phía Kỵ Sĩ đơn truyền cùng Winnie sau lưng: “Tôi hỏi xong rồi.”
Winnie mở ra ô vật phẩm lấy ra một cây đinh gỗ màu đen, lạnh lùng nói: “Đóng đinh nó vào trái tim Channing, chém tứ chi.”
Địch Thái tiếp nhận đinh gỗ bắn vào ngực Channing, phốc một tiếng, máu tươi văng tung tóe, Channing lảo đảo vài cái, mí mắt nặng nề, cuối cùng không chịu rồi, ngã xuống.
Địch Thái đạp không mà đi, tay nâng kiếm hạ, chặt đứt tay chân Channing, bộ trưởng Bộ hành chính rốt cuộc ngã xuống, chưa phát ra tiếng kêu thảm thiết, mà là lâm vào ngủ say.
Winnie trầm giọng nói: “Tôi sẽ gọi điện tổng bộ, bảo bọn họ phái chuyên viên tiếp thu Channing, trước đó hy vọng các vị có thể tiếp tục ở lại Thiên Phạt, để phòng bất trắc, tôi sẽ trả thù lao.”
Chỉ Sát cung chủ và Địch Thái gật gật đầu, người sau nhớ tới Winnie đã mù, vội vàng bổ sung nói, “Được!”
...
Trên đường bến cảng đi thông khu đô thị, ánh sao lấp lánh không ngừng bốc lên, mỗi lần bốc lên khoảng cách đều vượt qua trăm mét, trong lúc đó sẽ yên lặng vài phút, khi sáng lên lần nữa đã là ngoài 1 km.
Dưới Dạ Du cùng Tinh Độn Thuật luân phiên sử dụng, cho dù là Phong Pháp Sư cùng cấp bậc cũng rất khó truy tung. Ban đầu phía sau còn có vài Phong Pháp Sư trên cao nhìn xuống quan sát miễn cưỡng đi theo sau, nhưng ở dưới oán linh quấy rầy, Phong Pháp Sư hoàn toàn mất đi tung tích của hắn.
Nhưng Tinh Quan của Ám Dạ Mân Côi vẫn không dám sơ ý, chưa đến nội thành người ở đông đúc, hắn không phải tuyệt đối an toàn.
Bởi vì trong Thánh Giả trận doanh hợp pháp có nghề nghiệp Hư Không, đó là Thánh Giả duy nhất có thể uy hiếp đến hắn.
Mang đi so sánh, kẻ tên Cú Mang kia tuy chiến lực mạnh mẽ, nhưng ở phương diện truy tung cùng tốc độ, không có khả năng so sánh với Tinh Quan. Cho dù gã hóa thân thành loài chim cũng đừng nghĩ đuổi kịp hắn.
Vì sao đại khu thứ nhất đột nhiên xuất hiện một Thú Vương cường đại như thế?
Cú Mang chém giết Tiphous trong mười mấy giây ngắn ngủi, chặn chùm tia sáng hóa đá, khói độc biến dị, mà trước đó, nhiều Thánh Giả liên thủ công kích cũng bị hắn tránh né.
Mà những thứ này đều không ỷ lại đạo cụ Chúa Tể, mọi người đều cho rằng Cú Mang cường đại bắt nguồn từ đạo cụ, ngược lại bỏ qua thực lực của bản thân Cú Mang, đây là bị lầm đường rồi.
Chiến lực của vị Thú Vương này chỉ sợ so với Ghen Tị Thần Tướng còn mạnh hơn, Thánh Giả cường đại như thế thật là Phó Thanh Dương bồi dưỡng ra? Đùa cái gì chứ?
Phó Thanh Dương ở trước tháng Sáu năm nay cũng mới cấp 6 đỉnh phong, cùng cấp bậc với Cú Mang. Chờ trốn khỏi nơi này hắn phải nói chuyện với đại hộ pháp, để đại hộ pháp lợi dụng quan tinh thuật thôi diễn thân phận Cú Mang, điều tra rõ chi tiết của người này.
Lúc này, trong mắt Tinh Quan của Ám Dạ Mân Côi chợt hiện ra cơn mệt mỏi mãnh liệt tràn lên, suýt nữa ngủ ngay tại chỗ. Trong lòng hắn rùng mình, biết đây là năng lực “nhập mộng” của Chưởng Mộng Sứ, hắn đã bị một vị Chưởng Mộng Sứ công kích.
“Lấy đâu ra Chưởng Mộng Sứ vậy?” Còn đang nghi hoặc, trong trời đêm sáng lên hào quang màu lam chói lòa, một tia sét dạng cây chuẩn xác bổ xuống, trong lúc nguy cấp không có thời gian cho hắn thi triển Tinh Độn Thuật, vị Tinh Quan này nhanh nhẹn bổ nhào sang bên, quay cuồng, tránh được đại bộ phận công kích.
Nhưng tia sét thật sự quá nhanh, hắn bị hồ quang phân nhánh quét trúng chân.
Ống quần nháy mắt hóa thành than, đùi cháy đen, phát ra từng đợt mùi thịt nướng cháy khét.
Tinh Quan của Ám Dạ Mân Côi vừa muốn thi triển Tinh Độn Thuật, liền thấy một mảng đêm tối thâm trầm ập tới như thủy triều, khiến mọi thứ xung quanh bao trùm lên màn che.
Hắn vẫn thi triển Tinh Độn Thuật, nhưng phát hiện mình xuất hiện ở rìa màn đêm, khu vực này đã bị phong ấn.
Cùng lúc đó, trong bóng đêm truyền đến tiếng bước chân, Tinh Quan của Ám Dạ Mân Côi quay đầu nhìn, là Cú Mang.
“Sao có khả năng!” Hắn phát ra thanh âm hoảng sợ: “Ngươi không có khả năng đuổi kịp ta, cái này không có khả năng!”