Đáng nhắc tới, giao dịch ở chợ đen, chia ra “chip*” cùng “tiền mặt” hai loại phương thức.
* những tấm thẻ hình tròn đại biểu cho số tiền khác nhau, hay sử dụng trong sòng bạc.
Thứ trước tương tự với sòng bạc, dùng tiền mặt đổi chip, chờ giao dịch kết thúc, lại dùng chip đổi với thế lực mở chợ đen.
Chọn dùng phương thức này, phần nhiều là tín nhiệm phía chủ sự, không tín nhiệm người mua.
Tiền mặt giao dịch vừa vặn ngược lại.
Trương Nguyên Thanh dùng là chip giao dịch, nhưng nạp tiền đổi chip là Quan Nhã, hắn lấy cớ mình không mang thẻ ngân hàng.
“Đi thôi, mời chị ăn cơm, em đã đặt sẵn nhà ăn. Chị Quan Nhã thích ngủ khách sạn nào? Em thuận tiện cũng đặt một chút.”
Về trong nhà, thời gian là mười rưỡi tối, bà ngoại cùng ông ngoại đã nghỉ ngơi, Giang Ngọc Nhĩ cũng chưa tới phòng hắn chơi game.
Trương Nguyên Thanh ngồi ở trước bàn, đăng nhập cơ sở dữ liệu tổ chức, tuần tra nghề nghiệp “Hư Không”.
“Nghề nghiệp Hư Không: Nghề nghiệp này ở giai đoạn Siêu phàm, am hiểu ăn cắp, tiềm hành, có được tốc độ đáng kiêu ngạo, không sở trường chiến đấu.” Quyền hạn của hắn, có thể tra được chỉ có tin tức giai đoạn Siêu phàm.
“Thoạt nhìn còn không tệ, Tiểu Đậu Bỉ nếu có được tốc độ nhanh nhẹn, có thể cùng mình tạo thành liên minh thích khách. Ừm, la bàn chưa chắc là giai đoạn Siêu phàm, nhỡ đâu là giai đoạn Thánh giả, vậy kiếm lãi to rồi, không biết Thánh giả cảnh nghề nghiệp Hư Không có những năng lực nào?”
Trương Nguyên Thanh chờ mong một phen.
“Hả?”
Hắn bỗng ngẩn ra một phen, lẩm bẩm: “Ăn cắp, trao đổi...” Trương Nguyên Thanh đã biết vì sao Tiểu Đậu Bỉ sẽ lựa chọn la bàn này, bởi vì kỹ năng của anh linh là trao đổi, mà trao đổi cùng ăn cắp, có sự tương đồng trên trình độ nhất định.
“Nói đi cũng phải nói lại, vì sao kỹ năng của Tiểu Đậu Bỉ? Trong nghề nghiệp Nhạc Sĩ có năng lực này?”
Trương Nguyên Thanh lập tức gọi cho Vương Thiên.
Điện thoại rất nhanh kết nối, thanh âm Vương Thiên cung kính:
“Ngài có gì phân phó??
Từ khi Trương Nguyên Thanh cứu ra Vương Thiến, thái độ của Vương Thiên đối với hắn có sự chuyển biến thật lớn.
“Anh lúc trước cứu cháu trai anh, đã hướng tổ chức xin đạo cụ gì?”
Vương Thiên không biết hắn vì sao nhắc lại câu chuyện, khó xử nói: “Xin lỗi, tôi không thể tiết lộ tin tức đạo cụ của tổ chức.”
“Vậy tôi hỏi anh, nghề nghiệp Nhạc Sĩ ở giai đoạn Thánh giả, thậm chí giai đoạn Chúa tể, có ăn cắp, trao đổi, dời đi các loại năng lực hay không?”
“Giai đoạn Chúa tể tôi không biết, nhưng giai đoạn Thánh giả cùng giai đoạn Siêu phàm không có năng lực như vậy.”Vương Thiên trả lời theo sự thật.
“Đa tạ.”
Trương Nguyên Thanh cúp điện thoại, lông mày nhíu lại thật sâu.
Tiểu Đậu Bỉ chịu đạo cụ Nhạc Sĩ ảnh hưởng trở thành linh phó, năng lực thức tỉnh lại không phải nghề nghiệp Nhạc Sĩ?
“Không phải nghề nghiệp Nhạc Sĩ, ngược lại ăn cắp như là nghề nghiệp Hư Không, kỳ quái...”
Hắn suy nghĩ hồi lâu, nhưng nhất định không có đáp án.
Khách sạn.
Hạ Hầu Tân đứng ở trước cửa sổ sát đất, mặt không biểu cảm quan sát cảnh đêm phồn hoa, nghe điện thoại di động.
Chờ người trong điện thoại nói xong, hắn trầm giọng nói:
“Cẩu trưởng lão bên kia là thái độ gì?”
“Cẩu trưởng lão gần đây toàn bộ tinh lực đều đặt vào lùng bắt Hắc Vô Thường, nhắm chừng sẽ tạm thời gác lại xử phạt Thiên Nguyên thiếu gia, nhưng tôi cho rằng, Hạ Hầu gia không cần thiết vận hành thao tác, Phó Thanh Dương đưa ra chứng cứ rất đầy đủ, sự tình lại ầm ĩ, nhiều hành giả chính phủ nhìn chằm chằm như vậy.
Hạ Hầu Tân “Ừm” một tiếng, không biểu cảm gì hỏi:
“Nghe nói Ngũ Hành minh muốn sớm tổng kiểm tra sức khỏe?
Đầu kia điện thoại trầm mặc một phen, nói:
“Tổng kiểm tra sức khỏe lần này khác với trước kia, Cẩu trưởng lão đã hướng bên trên xin Hổ phù.”
Hạ Hầu Tân trầm giọng nói: “Các người có nắm chắc hay không?”
“A, trước mặt đạo cụ loại quy tắc, ai dám nói có nắm chắc?” Thanh âm trong điện thoại cũng không vội vàng, cười nói:
“Tôi đã báo cáo chuyện này lên rồi, không giải quyết được vấn đề, nhưng có thể giải quyết người xảy ra vấn đề. Đúng rồi, Nguyên Thủy Thiên Tôn kia, Hạ Hầu gia các người tạm thời không nên động vào, chờ sóng gió trôi qua rồi nói sau.”
Hạ Hầu Tân lạnh nhạt nói: “Chờ giải quyết xong Chỉ Sát cung chủ, chờ thủ lĩnh hoàn thành việc ở Tùng Hải, tôi phải băm vằm thằng nhãi đó.”
Hắn giọng điệu càng lạnh nhạt, lửa giận càng mãnh liệt.
Hạ Hầu Tân không phải chưa từng gặp đối thủ, nhưng đó đều là cùng cấp bậc, bị con kiến nhỏ bé cắn cho tổn thất thê thảm nặng nề, vẫn là lần đầu.
“Chỉ Sát cung chủ không nhảy nhót được bao lâu nữa, thủ lĩnh đang âm thầm tìm cô ta.”
“Vậy thì tốt.”
12 giờ đêm, Trương Nguyên Thanh đang ngủ say tỉnh lại, tinh thần phấn chấn, hắn rời khỏi phòng ngủ, tiến vào nhà bếp, bưng tới một cái bát.
Lại từ ô vật phẩm lấy ra chày Phục Ma, cắt qua cổ tay, để máu tươi giàu lực thái âm chảy vào trong bát, rất nhanh, đã góp nhặt non nửa bát máu tươi.