Mê cung địa thần/ Mê cung Thần Nông (tiếng Anh: Pan's Labyrinth)
“Bộ trưởng Sean...” Nhìn người đàn ông trung niên tóc ngắn màu vàng trước mắt, lại nhìn bàn ăn hỗn độn trước mắt, giật mình nhớ lại, mình đang dùng bữa với đại tiểu thư Kriste.
Uống say? Ngủ mất?
“Tôi là uống say sao?” Đầu óc Trương Nguyên Thanh còn chưa đủ tỉnh táo.
“Cậu bị đại tiểu thư đánh ngất.” Sean Med liếc hắn.
“Đại tiểu thư cuối cùng trả lời vấn đề của tôi chưa?” Trương Nguyên Thanh không cam lòng hỏi, khi nói chuyện, hắn đưa tay sờ sờ cái ót, sờ đến một cái cục sưng.
Chậc ~~ xuống tay thực nặng.
“Cậu nói gì?” Sean Med mặt không biểu cảm nhìn hắn, trong ánh mắt có một tia thương hại: “Đừng ở trước mặt đại tiểu thư nhắc tới Ma Quân, cậu biết, Hải Yêu ngạo mạn lại nóng nảy, rất khó khống chế tính tình của mình.”
Xem ra, mảnh vỡ chìa khóa Ma Quân không ở trên người Kriste, vậy xác suất đại khái chính là ở trong tay Winifred Elena rồi... Trương Nguyên Thanh thầm nhủ, bị đánh cũng đáng.
...
10 giờ tối, Trương Nguyên Thanh ngồi xe của Sean Med trở lại cao ốc ngân hàng, vào phòng mình trước, lại thi triển Tinh Độn Thuật đi tới phòng ngủ của Quan Nhã.
Quan Nhã mặc quần áo luyện công màu trắng, ngồi khoanh chân ở trên mặt đất, cảm ngộ kiếm ý.
“Cơm tối hôm nay không quá vui vẻ.” Trương Nguyên Thanh nói với cô chuyện mình bị đánh ngất.
Quan Nhã nghe xong, mở mắt ra, cười mỉm nói: “Đây mới là phụ nữ bình thường, em nghĩ không ra những cô gái bị Ma Quân bội tình bạc nghĩa, lại còn nhớ mãi không quên kia rốt cuộc nghĩ như thế nào. Chẳng qua, Ma Quân là người may mắn, đào hoa tràn đầy, hơn nữa chưa ngưng tụ thành đào hoa sát, bằng không với cái tác phong này của hắn, đã sớm chết ở trong tay phụ nữ.”
Trong giọng nói, đối với Ma Quân loại người quan hệ nam nữ hỗn loạn này cực kỳ khinh thường.
“Bữa tối hôm nay ăn thế nào?” Trương Nguyên Thanh ngồi ở bên giường, ôm lấy búp bê chòm sao bò cạp.
Quan Nhã lắc lắc đầu: “Không quá vui vẻ, người bạn kia của Phó Tuyết, đối với em có địch ý khó hiểu, nói chuyện mang thương mang bổng, rõ ràng là người thường, lại tự tin như vậy, tựa như có chút chướng mắt em.”
“Ồ.” Trương Nguyên Thanh chỉ tùy tiện hỏi chút, không có hứng thú đối với mẹ vợ còn có bạn của bà.
Quan Nhã lẩm bẩm xong, lại nói: “Phó Tuyết là tới đàm phán làm ăn, muốn ký hợp đồng với phân bộ Thiên Phạt, ở New York làm xưởng, hướng tổ chức hợp pháp của đại khu thứ hai chuyển vận cơ quan vũ khí, chuyện này anh hỗ trợ chút.”
Làm ăn vốn không khó đàm phán, nhưng nếu bạn trai có thể ra mặt, thúc đẩy hợp tác sẽ nhanh hơn hiệu suất cao hơn.
Dù sao danh tiếng của Cú Mang ở New York, đã chỉ đứng dưới Chúa Tể.
“Ngày mai anh nói chuyện với Sean Med.” Trương Nguyên Thanh gật đầu đáp ứng, hắn cũng là cổ đông của công ty nghiên cứu phát triển chế tạo cơ quan.
Hắn ở lại phòng Quan Nhã nửa giờ, nói: “Anh ra ngoài một chút.”
Hắn muốn gặp hội trưởng, báo cáo một phen công tác gần đây.
...
Đảo Manhattan, khách sạn năm sao nào đó.
Trong phòng xa hoa, Trần Thục vừa tắm rửa xong mặc áo ngủ nhạt màu, đứng ở bên cửa sổ sấy tóc.
Trong tạp âm nhỏ của máy sấy, một thanh âm từ phía sau truyền đến: “Sao cô đến New York?”
Người đàn ông mặc áo ngủ màu vàng cứt, đep mặt nạ màu bạc, lười biếng tựa vào đầu giường.
Trần Thục chưa quay đầu, như là đã sớm đoán trước được hắn đến, cũng chưa trả lời, việc ta ta làm sấy tóc bản thân.
Vài phút sau, tóc sấy khô, cô buông máy sấy, mở ra tủ lạnh phòng ngủ, mở hai chai bia.
“Nguyên Tử đến New York, tôi muốn gặp nó một chút, những việc đó nó sớm hay muộn phải biết.”
Người đàn ông tiếp nhận chai bia, cười nói: “Không cần thiết, mặc kệ là thân phận người phát ngôn Tế Thế Xã của cô, hay là hậu chiêu hồi sinh Trương Thiên Sư, nó đều đã biết.”
Trần Thục nhíu mày: “Tôi không phải chỉ những thứ này.”
“Những thứ đó cô muốn nói, bây giờ còn không thể nói cho nó, trừ phi cô muốn nó chết. Nhưng tôi phải nhắc nhở cô, Nguyên Tử đã từng dùng Mẫu Thần Tử Cung một lần, không thể sống lại nữa.” Người đàn ông trầm giọng nói.
Trần Thục trầm mặc một lát, gật gật đầu.
Người đàn ông cười cười, nói: “Gọi điện thoại triệu hồi anh có chuyện gì? Em gái thân yêu của anh.”
Giọng điệu Trần Thục trầm thấp: “Abbe Marshall mất liên lạc rồi.”
Nụ cười của người đàn ông nhất thời biến mất, trầm giọng nói:
“Mất liên lạc khi nào? Trước khi mất liên lạc có dấu hiệu gì?”
Trần Thục lắc lắc đầu: “Không có bất cứ dấu hiệu gì, hắn luôn ở dưới sự giám thị của chúng ta, an phận thủ thường đi làm, yêu đương, sinh hoạt, quên xuất thân của mình, kiên định cho rằng mình là thành viên Tế Thế Xã.”
“Nhưng ngay tại buổi tối hôm trước, hắn hẹn mấy người bạn đi bờ hồ vùng ngoại thành câu cá, buổi sáng không về nhà, nhân viên giám thị đến bờ hồ xem xét, chưa phát hiện dấu vết giao đấu, cũng chưa tìm được đồ dùng câu cá, bờ hồ không có cái gì cả.”