Đám người Địch Thái, Tôn Miểu Miểu đầu óc xoay chuyển, liền cân nhắc lợi hại, gật đầu đồng ý.
Chỉ có Anh Gà Đỏ vẻ mặt buồn bực: “Đánh nhau không dứt khoát hơn so với động não? Các người đừng nhìn tôi chỉ có cấp 5, tôi toàn thịnh trạng thái nếu liều mạng, cấp 6 cũng phải nhượng bộ lui binh!”
“Chúng tôi là tới thăm dò bảo vật, không phải đến liều mạng!” Triệu Thành Hoàng lạnh lùng nói.
Địch Thái càng mặc kệ Anh Gà Đỏ kháng nghị, dẫn đầu đi về phía bức tranh “Cổ Bảo Mê Án” kia.
“Tôi phụ trách dò đường, mọi người đi theo phía sau tôi.”
Hắn đứng ở trước bức tranh thứ bốn, đợi vài giây, thấy không có phản ứng, liền thử vươn tay, chạm đến bức tranh đó.
Trong nháy mắt bàn tay tiếp xúc đến bức tranh, hắn hóa thành một luồng ánh sáng màu trắng bị hút vào trong tranh, một giây sau, trong vườn hoa của bức tranh kia có thêm bóng dáng một người mặc áo khoác lông chồn màu đen.
Trương Nguyên Thanh chờ đợi vài giây, thấy trong tranh không có khác thường, lập tức nói: “Đi vào đi, dựa theo quy tắc, tiến vào sáu người trở lên mới có thể kích hoạt kịch tình của bức tranh.”
Hắn đi về phía Cổ Bảo Mê Án, đưa tay chạm đến, hóa thành một luồng ánh sáng trắng tiến vào trong đó, người khác lần lượt noi theo, tiếp xúc bức tranh, tiến vào thế giới trong tranh.
...
Trước mắt Trương Nguyên Thanh có một mảng ánh sáng mạnh quét qua, qua vài giây mới khôi phục tầm nhìn, hắn thấy trên bầu trời xanh thẳm treo vầng mặt trời chói chang, lâu đài đỉnh nhọn xây từ đá hoa cương, tọa lạc ở trong vườn nở đầy hoa tươi.
Ở phía trước hắn, là Địch Thái mặc áo khoác lông chồn, nhìn quanh bốn phía, ở phía sau hắn, là từng luồng ánh sáng trắng từ trên trời giáng xuống. Ánh sáng trắng hóa thành Tôn Miểu Miểu, Triệu Thành hoàng, Thiên Hạ Quy Hỏa cùng Anh Gà Đỏ.
Các đồng đội lần lượt tiến vào trong tranh, cùng lúc này, bên tai Trương Nguyên Thanh truyền đến tiếng nhắc nhở:
“Ting! Hoan nghênh tới thế giới bức tranh ── Cổ Bảo Mê Án!”
“Mời ở trong thời gian quy định (ba giờ) phá giải mê án, nếu không, người chết đi trong vụ án sẽ thật sự chết, không thể sống lại!”
“Thân phận của ngài là một vị pháp sư đến từ phương đông, không có ai biết tên thật của ngài, chỉ biết ngài họ Đổng, am hiểu lên đồng viết chữ, ngài cùng chủ nhân cổ bảo Ya Lance là bạn tốt. Không lâu trước đó, ngài nhận được thư của Ya Lance, nội dung bức thư là: Cô ấy đã trở lại, gia tộc của tôi sắp bị diệt, xin giúp tôi! (có thể công khai)”
“Chủ nhân cổ bảo là Ya Lance đã chết, mời tìm ra hung thủ!”
Trương Nguyên Thanh nghe xong tiếng nhắc nhở, lập tức nhìn về phía các đồng đội bên cạnh, nói: “Tôi đạt được một nhân vật, mọi người thì sao?”
Hắn lập tức mang tin tức nhân vật báo cho đồng đội.
Địch Thái nói: “Nhân vật của tôi là bác sĩ gia đình, tên Daniel, không có tin tức dư thừa.”
Tôn Miểu Miểu nói: “Nhân vật của tôi là Sendy Lance, là con gái chủ nhân cổ bảo Ya Lance, không có tin tức dư thừa.”
Triệu Thành Hoàng nói: “Lunn, người làm vườn của cổ bảo, không có tin tức dư thừa.”
Thiên Hạ Quy Hỏa: “David, thân phận là bác sĩ gia đình của Miểu Miểu, không, Sendy Lance, cũng không có tin tức dư thừa.”
Anh Gà Đỏ: “Monroe, người hầu cổ bảo, có huyết thống Bigfoot, đặc điểm là xấu xí cùng lực lượng lớn vô cùng, lao động tay chân ở trong cổ bảo... Đậu móa, Bigfoot là cái gì? Có thể sắp xếp cho tôi một nhân vật có mặt mũi chút hay không?”
Địch Thái bật cười thành tiếng: “Bigfoot là một loại quái vật từng xuất hiện ở châu Âu thời Trung Cổ, tướng mạo xấu xí, người đầy lông, đặc điểm là dấu chân to, thường lui tới ở rừng rậm cùng nông trường. Bigfoot thích ăn nhân loại, cực kỳ hung tàn, thích xé rách lồng ngực nhân loại nuốt ăn nội tạng.”
“Nhưng cực kỳ thân thiện đối với phụ nữ nhân loại, gặp được phụ nữ, chúng nó thường thường sẽ không cắn nuốt, mà là bắt về làm công cụ tiết dục, sinh sản, đại bộ phận phụ nữ sẽ ở một đoạn thời gian sau, bởi vì không thể mang thai mà bị Bigfoot ăn, bộ phận nhỏ phụi nữ có thể sinh ra con lai của nhân loại cùng Bigfoot!”
“Căn cứ Giáo Đình phỏng đoán, Bigfoot hẳn là tác phẩm thất bại của Kẻ Biến Dị, bản thể là nhân loại, cho nên mới có thể cùng phụ nữ nhân loại sinh ra thế hệ sau. Những tin tức này ở trong cơ sở dữ liệu của Giáo Đình có ghi lại, năm đó sư phụ vì để tôi học tập cho tốt, liền mang những tin tức này biên soạn thành chuyện lạ, đó là nội dung tôi lúc nhỏ chờ mong nhất.”
Anh Gà Đỏ lại mắng một tiếng “đậu móa”, cảm thấy khó chịu vì nhân vật của mình.
Ở lúc mọi người đắm chìm trong Địch Thái phổ cập khoa học, Trương Nguyên Thanh đột nhiên nói: “Quan Nhã đâu? Còn chưa tiến vào sao?”
Các đồng đội nhìn chung quanh, lúc này mới phát hiện Quan Nhã không có đây.
Thiên Hạ Quy Hỏa nhíu nhíu mày: “Hẳn là vào rồi chứ.”
Tuy chưa đặc biệt chú ý Quan Nhã, nhưng hắn tin tưởng phối trí của đồng đội, dưới loại tình huống này, không có khả năng một mình ở lại bên ngoài.