“Tôi cũng không ngờ lại là quan hệ người tình.” Trương Nguyên Thanh nhìn về phía Tôn Miểu Miểu: “Oa nộn điệp*?”
* Wō nèn dié, một từ thông dụng trên Internet, có thể hiểu là cách đọc nhanh của “Ta là cha của con”.
Tôn Miểu Miểu: “Cút!”
Triệu Thành Hoàng nhíu mày: “Bây giờ chủ nhân cổ bạo chịu khổ sát hại, có phải ý nghĩa ‘nàng’ trong lòng đất lâu đài đã đi ra hay không? Nếu như vậy, hung thủ giết chết chủ nhân cổ bảo, hẳn là ‘nàng’ mới đúng.”
“Nếu là như vậy, chúng ta kế tiếp phải tìm được tên của ‘nàng’, sau đó cùng nhau đọc ra, liền có thể vượt ải.”
Trương Nguyên Thanh nói: “Vậy thì đi kịch tình đi, tìm một chút trong lòng đất lâu đài, xem rốt cuộc có cái gì. Dù sao kỹ năng, ô vật phẩm của mọi người đều không bị phong ấn, cho dù gặp quái vật, cũng có sức chiến một trận.”
“Ài, Quan Nhã bị kịch tình giết, lạc địa thành hạp*, tra án chỉ có thể do chúng ta tự mình đến.”
* có thể hiểu là chết, xuống đất thành ‘hộp’
Đề nghị của hắn đạt được các đồng đội tán thành, đoàn người rời khỏi phòng của chủ nhân cổ bảo, dọc theo bậc đá đi xuống, trở lại lầu một, sau đó ở cuối hành lang bên trái đã tìm được một cánh cửa gỗ bọc sắt lá.
Khóa của cửa sắt lá bị cạy mở.
Trương Nguyên Thanh đưa tay nhẹ nhàng đẩy, cửa sắt lá “két” mở rộng, phía sau cửa là một mảng tối tăm, bậc thang đá hoa cương mài đi xuống kéo dài tới trong bóng đêm. Không khí trong sự ẩm ướt lộ ra mục nát ùa vào xoang mũi hắn.
“Tôi dùng oán linh dò đường một chút.” Tôn Miểu Miểu nói.
Đợi các đồng đội gật đầu, cô phun ra một linh phó cảnh giới Siêu Phàm mặc váy vải dơ bẩn, điều khiển nó bay vào tầng hầm ngầm.
Khoảng mười phút sau, Tôn Miểu Miểu thấp giọng nói: “Phía dưới không có nguy hiểm, quả thật là nơi phong ấn.”
Nghe vậy, Anh Gà Đỏ chen mọi người ra, lòng bàn tay nâng lên một quả cầu lửa như bóng rổ, dẫn đầu dọc theo thềm đá tiến vào tầng hầm ngầm. Quả cầu lửa thiêu đốt, hào quang màu vỏ quất lan ra ở trên bức tường tảng đá xây thành, giống như ánh nước chớp lên. Tiếng bước chân của mọi người quanh quẩn ở trong tầng hầm ngầm yên tĩnh, không đến ba phút đã bước xong cầu thang đá, tới tầng hầm ngầm của cổ bảo. Tầng hầm ngầm của cổ bảo rất nhiều năm chưa từng có người đặt chân, góc tường kết mạng nhện, gạch đá trải trên mặt đất giăng kín vết bùn bất quy tắc, đây là tro bụi sau khi tích lũy, bị hơi ẩm trong không khí thấm vào hình thành dấu vết.
Diện tích tầng hầm ngầm cực lớn, quả cầu lửa như bóng rổ không đủ để chiếu sáng. Anh Gà Đỏ nâng hai tay lên, ngưng tụ ra quả cầu lửa lớn đường kính 1 mét, lúc này mới chiếu sáng lên toàn bộ tầng hầm ngầm.
Tầng hầm ngầm chỉnh thể trống trải, ở giữa bày một cái quan tài đá, quan tài đá nằm ở trên một trận pháp hình tròn, trận pháp hình tròn là vô số ngôi sao sáu cánh lớn nhỏ đan vào nhau.
Lúc này, nắp quan tài đá đã bị xốc lên, đặt ngang ở một bên.
Phù văn Runes?
Trương Nguyên Thanh liếc một cái liền nhìn ra trận pháp hình tròn cực kỳ tương tự với trận pháp Hồng Y Giám Mục vẽ trong phó bản Tàu du lịch kinh hoàng, hẳn là có cùng nguồn gốc.
Địch Thái mượn ánh lửa, đánh giá trận pháp hình tròn trên mặt đất, nhíu mày nói: “Ma pháp đen, biến chủng của phù văn Runes. Tôi hiểu rồi, gia tộc Lance là gia tộc vu nữ, ngọn nguồn của ma pháp đen là phù văn Runes. So sánh với ma pháp Runes thuần khiết, ma pháp đen càng thêm âm độc tàn nhẫn, hơn nữa bởi vì không chính tông, người tu hành chỉ có thể là nữ, cho nên thời Trung Cổ xuất hiện rất nhiều gia tộc vu nữ.”
Tôn Miểu Miểu chỉ vào quan tài đá, nói: “Trong quan tài có cái gì.”
Mọi người tới gần, mượn ánh lửa nhìn về phía trong quan tài đá, chỉ thấy trong quan tài đá có một con mèo lột da nằm đó, máu thịt màu đỏ non nhìn ghê người, con ngươi dựng thẳng màu hổ phách trợn lên, cực kỳ khủng bố.
“Mèo? Quan Nhã từng viết ở trên giấy, cô ấy mỗi ngày đều nghe được mèo kêu, chính là con này? Nhưng nó chết như thế nào?” Anh Gà Đỏ nghi hoặc nói, hắn đã quên tên của chủ nhân cổ bảo, tên người nước ngoài, nhìn mấy lần cũng không nhớ được.
Tất cả mọi người đều không đáp được, nhất thời không nói gì, đều nhìn về phía Kỵ Sĩ đơn truyền của Giáo Đình.
Ánh mắt Địch Thái nhìn quét một vòng, xoay ngược lại nắp quan tài, trong ánh lửa nhảy lên, hắn thấy mặt chính nắp quan tài dùng máu tươi vẽ chú văn vặn vẹo cổ quái.
Kỵ Sĩ đơn truyền nhất thời lộ ra vẻ mặt giật mình, nói: “Mèo là bị hiến tế.”
Hắn chỉ vào chú văn mặt chính của nắp quan tài, “Đây là một loại ma pháp hiến tế, chuyên dùng để triệu hồi, hồi sinh tà vật. Ở trong ma pháp đen, mèo là tượng trưng đêm tối, máu tươi là tài liệu giàu lực lượng âm tính, đối với vu nữ tu hành ma pháp đen mà nói, mèo đã là thuốc bổ, lại là vật dẫn rất tốt của ma pháp đen, ở thời Trung Cổ, vu nữ đều thích nuôi con mèo, chuẩn bị cho mọi tình huống.”