Cho dù Nguyên Thủy Thiên Tôn phân tích có đạo lý, nhưng không có chứng cứ, Triệu Thành Hoàng không dám lấy mạng đám người Tôn Miểu Miểu đi đánh cược, càng để ý, càng thật cẩn thận.
Trương Nguyên Thanh sắc mặt âm trầm: “Tôn Miểu Miểu đã chết, phòng Sendy Lance vĩnh viễn không mở ra được, tình huống bây giờ, chỉ có thể đánh cược.”
Bên tai hai người vang lên tiếng mèo kêu bén nhọn thê lương.
Đêm tối buông xuống!
Trước khi màn đêm bao phủ hai người, Triệu Thành Hoàng thấp giọng nói: “Còn có nửa giờ, không cần vội vã cùng đề cử, nếu tôi chết, hy vọng cậu sắp xếp nhìn lại một lần nữa. Nếu cậu chết, tôi cũng tương tự...”
Tiếng của hắn im bặt dừng lại.
Trong khoảng khắc, màn đêm thu liễm, bình minh đến, Triệu Thành Hoàng ngã thẳng tắp ở trên mặt đất, biến thành một thi thể.
Tiểu đội suy luận chỉ còn lại Trương Nguyên Thanh.
Lúc này Trương Nguyên Thanh đã khôi phục nguyên trạng, màn đêm phong ấn Mặt Trắng, tính cả tính cách ích kỷ, âm trầm, giả dối cùng nhau phong ấn.
Hắn theo bản năng nâng lên đặt ở trên trán, ngẫm nghĩ, lại lần nữa buông xuống.
Nếu kích hoạt Mặt Trắng, khẳng định sẽ không chút do dự đề cử Sendy Lance, “di ngôn trước khi mất” của Triệu Thành Hoàng khiến Trương Nguyên Thanh lựa chọn bỏ qua Mặt Trắng.
“Vậy thì nhìn lại một lần nữa...” Hắn nhắm mắt, quan tưởng dung mạo của cha đẻ, một lần lại một lần, khiến đầu óc dần dần sôi trào, dẫn phát bệnh cũ.
Không bao lâu, hình ảnh hỗn loạn cùng tạp âm không có ý nghĩa lấp đầy đầu óc, khác với trước kia là, Trương Nguyên Thanh có thể dễ dàng thừa nhận gánh nặng đầu óc sôi trào mang đến, lẳng lặng chờ đợi.
Vài giây sau, tạp âm biến mất, hình ảnh trở nên có trật tự, từ khi bọn họ tiến vào mê án lâu đài cổ bắt đầu, toàn bộ hình ảnh phát lại từng cảnh, rõ ràng mà thong thả.
Ngày đầu tiên: Tiến vào lâu đài cổ, tìm tới phòng Ya Lance, khám tra hiện trường tử vong... Tìm được tầng hầm ngầm lâu đài cổ, phát hiện phong ấn phù thủy... Quay về lâu đài cổ, mở ra cửa phòng Đổng pháp sư.
Đêm đó: Anh Gà Đỏ đã chết.
Ngày thứ hai: Mở ra phòng của thầy trừ tà Daniel, phát hiện tin tức người sói... Sau đó hắn dùng điểm đổi kỹ năng lên đồng viết chữ...
Khi một màn lên đồng viết chữ gợi ý kia phát lại, khi hình ảnh lần lượt hiện lên, Trương Nguyên Thanh nhìn càng thêm rõ ràng, hắn bỗng ngẩn ra.
Giờ khắc này, hắn thấy vô cùng rõ ràng, bút băng viết xuống ở mặt bàn không phải “d”, mà là chữ cái “c” cùng “i”, chỉ là lúc ấy bút băng đang hòa tan, nháy mắt viết xong, nước tan khiến hai chữ cái sát nhau nước sữa hòa nhau, biến thành “d” .
Đêm đó: Tôn Miểu Miểu chết, hiện trường chỉ lưu lại một đường nét hình người cháy đen.
Ngày thứ ba: Mở ra phòng David, đêm đó Thiên Hạ Quy Hỏa tử vong.
Đề cử ra hung thủ thất bại, Địch Thái chết.
Ký ức hồi tưởng nhanh chóng kết thúc, một lần nữa “dựng lại” cả quá trình, Trương Nguyên Thanh liệt kê ra ba hiện tượng khác thường.
Một: Kết quả lên đồng viết chữ là “c” cùng “i” .
Hai: Thiên Hạ Quy Hỏa không có kỹ năng!
Ba: Tôn Miểu Miểu sau khi chết không lưu lại thi thể, mà là một đường nét hình người cháy đen.
“c,i là có ý tứ gì?”
Trương Nguyên Thanh nhíu mày: “Chẳng lẽ không phải tên? Nhưng mình lên đồng viết chữ truy cầu là hung thủ giết chết Ya Lance, kết quả tất nhiên là trực tiếp chỉ hướng hung thủ, trừ tên, còn có cái gì là trực tiếp chỉ hướng hung thủ?”
Đột nhiên, trong đầu hắn giống như có tia chớp lướt qua, đã hiểu ý tứ của c, i.
Sendy Lance!
“Sendy, tên nam giới viết là Sandy, tên nữ giới viết là Cindy, Sendy Lance tiếng Anh viết là Cindy Lance, c i ý tứ là Sendy Lance, cô ấy chính là hung thủ! Mình sớm nên nghĩ đến, loại phó bản giải đố này, nhất định sẽ có manh mối mang tính mê hoặc, mình đã quá tự tin đối với tin tức phó bản cho.”
Trương Nguyên Thanh sải bước lao ra khỏi phòng, tới hành lang, đứng ở bên đường nét hình người, ngón tay nhón một chút tro tàn cháy đen chảy mỡ, đưa vào chóp mũi ngửi.
Hắn ngửi được mùi khét cùng mùi dầu mỡ hơi gay mũi, cũng không có mùi nến Triệu Thành Hoàng nói.
Nhưng người sói cũng đã nói như vậy, nhất định sẽ không sai.
Con người sao có thể có mùi nến chứ?
Trừ phi không phải người... Trong đầu Trương Nguyên Thanh lóe lên linh quang, phun ra từng luồng Thái Âm lực, hóa thành Tiểu Đậu Bỉ, Quỷ Tân Nương cùng một đám linh phó.
“Tìm được người sống trong lâu đài cổ.”
Các linh phó hóa thành khói đen xuyên thấu vách tường, lập tức giải tán.
Dù sao Địch Thái đã bị đào thải, hắn không cần giấu diếm nữa.
Không bao lâu, Tiểu Đậu Bỉ dẫn đầu quay về, từ trong sàn chui ra, ôm cẳng chân hắn kêu một chập “A ba a ba” .
“Ở lòng đất?” Trương Nguyên Thanh bế Tiểu Đậu Bỉ lên, hóa thành ánh sao tiêu tán.
Một giây sau, tầng hầm ngầm lâu đài cổ tối đen sáng lên ánh sao lấp lánh.
“A ba a ba...” Tiểu Đậu Bỉ ngồi ở trên cánh tay Trương Nguyên Thanh chỉ chỉ cái quan tài kia.