“Cô vừa rồi sao không dẫn chúng tôi đi lên.” Trương Nguyên Thanh lẩm bẩm.
“Ai có thể ngờ được chủ nhân phong ấn mảnh vỡ ở trên giường của tôi?” Mèo Ly Hoa bật nhảy như hổ một cái, cho Trương Nguyên Thanh một cái tát: “Không cho phép làm hỏng giường của tôi.”
Mèo Ly Hoa chính là nóng tính...
Trương Nguyên Thanh cảm giác mặt bị một chiếc xe tải húc phải, nóng rát đau đớn, hắn quay đầu nhìn về phía các đồng đội: “Nếu mảnh vỡ ở trên giường của JoJo nữ sĩ, vậy không phiền Quan Nhã, tôi có thể lợi dụng cảm ứng giữa mảnh vỡ lấy ra.”
Khi nói chuyện, mèo Ly Hoa nhẹ nhàng nhảy lên, húc bật ô vuông đó ra, tiến vào gác xép.
Trương Nguyên Thanh tung người nhảy lên, bám mép ô vuông trần nhà, chui vào.
Gác xép cao khoảng 1.5m, rất rộng rãi, sàn sạch sẽ, không có bụi rơi, đỉnh đầu là mái nhà hình tam giác, có một cái cửa sổ nho nhỏ, bên cửa sổ dựng một cái giường babu* bằng gỗ phục cổ, giường babu dài 1 mét, cao nửa mét, cực kỳ bỏ túi, còn giống như thật treo màn, trải đệm mềm mại.
* giường babu - giường bát bộ, là kiểu giường có khung ở trên, thường thấy trong các bộ phim về thời cổ của Trung Quốc
Nơi này là không gian riêng tư của JoJo.
Làm mèo Ly Hoa ý thức lãnh địa rất mạnh, hơn nữa thích cô độc, nó sau khi vừa vào, liền nhìn chằm chằm Trương Nguyên Thanh không dời mắt:
“Xong việc nhanh chút, rời khỏi phòng của tôi.”
Trương Nguyên Thanh cúi người đi vào, tới bên giường Babu, một lần nữa lấy ra mảnh vỡ.
Một lần này, giường Babu kịch liệt chấn động hẳn lên, mảnh vỡ bên trong sinh ra cảm ứng với mảnh vỡ trong tay hắn.
“Quả nhiên ở nơi này.”
Trong lòng Trương Nguyên Thanh vui vẻ, lập tức lấy ra chùy Tử Lôi, ở trong ánh mắt chợt cảnh giác của JoJo nữ sĩ, lấy gai ba cạnh của phần đuôi tay cầm, hung hăng cắt một nhát ở trên khung giường.
──── Gai ba cạnh có công năng phá giáp.
Khung giường bằng gỗ nhất thời bị cắt ra một vệt thật sâu, phong ấn chợt vỡ tan, từng chút một hào quang tràn ra, tiếp đó hội tụ, hóa thành một khối đồng hình quạt.
Trương Nguyên Thanh vui mừng quá đỗi: “Tìm được rồi.”
Vừa dứt lời, hắn chợt phát hiện phía sau sát khí ập tới, quay đầu nhìn lại, JoJo nữ sĩ nhảy lên như hổ vồ, bổ nhào vào trên mặt hắn: “Đây là giường chủ nhân tự tay làm cho tôi.”
“Mặt cậu làm sao vậy?” Anh Gà Đỏ nhìn bang chủ nhảy xuống, biết rõ còn cố hỏi.
Trương Nguyên Thanh sờ sờ vết cào thật sâu, cho Hỏa Sư một cái lườm: “Anh nói xem!”
Hắn sau đó hưng phấn giơ lên khối đồng hình quạt trong tay nói: “Mảnh vỡ Thánh Bàn tới tay rồi, chúng ta nên rời khỏi rồi.”
Đám người Quan Nhã lộ vẻ mặt vui mừng, rốt cuộc có thể rời khỏi nơi quỷ quái này rồi.
Mọi người lập tức quay về lầu một đại sảnh, Trương Nguyên Thanh lấy ra Quyền Trượng Sơn Thần, để ở trán Địch Thái, khiến đá quý xanh biếc ở đỉnh quyền trượng tản mát ra hào quang nhu hòa trong suốt.
Sau khoảng khắc, hắn thu hồi quyền trượng, lay tỉnh Địch Thái. Địch Thái có chút mỏi mệt mở mắt, xoay người ngồi dậy, hắn cảm ứng một phen trạng thái thân thể, trừ có chút suy yếu, cũng không quá đáng ngại.
Ngài Kỵ Sĩ thở phào: “Mấy người thế mà có thể cứu sống tôi! Dùng viên thuốc gì? Tôi có thể bồi thường.”
Ở trong mắt hắn, nguyền rủa hoặc độc tố có thể độc sát Chúa Tể, tất nhiên cần đan dược cùng cấp bậc mới có thể hóa giải, mà vật phẩm cấp Chúa Tể, mặc kệ là tài liệu đạo cụ hay viên thuốc, đều giá trị cao vút.
“Được, quay về gửi mười tỷ đồng liên bang đến tài khoản của tôi là được.” Trương Nguyên Thanh nói.
“...” Địch Thái mặt không biểu cảm nói: “Tôi thu hồi câu nói vừa rồi.”
Trương Nguyên Thanh bật cười một tiếng: “Vậy đừng giả khách sáo, đã là đồng bạn, giúp đỡ lẫn nhau là theo lý thường phải làm.”
Ít nhất ở trước khi rời khỏi Mê Cung Pan, bọn họ là chiến hữu sống chết có nhau.
Địch Thái khẽ gật đầu, chống đầu gối đứng dậy, vừa xoa trán vừa hít vào khí lạnh: “Nên tìm mảnh vỡ Thánh Bàn... Á, tôi vừa rồi mơ có người đánh tôi, tỉnh lại cái trán quả thật có chút đau.”
Anh Gà Đỏ làm bộ ngắm phong cảnh chung quanh.
Trương Nguyên Thanh lấy ra mảnh vỡ Thánh Bàn, vứt cho Địch Thái: “Tìm được rồi, dựa theo ước định, mảnh vỡ này thuộc về anh bảo quản.”
Địch Thái theo bản năng tiếp nhận, cả người ngẩn ra ở nơi đó, ánh mắt dại ra nhìn mảnh vỡ trong tay, một hồi lâu sau, hắn thu hồi mảnh vỡ Thánh Bàn, cười ha ha nói: “Làm không tệ!”
Hắn sau đó thu hồi nụ cười, chăm chú nhìn mảnh vỡ, vẻ mặt nhìn không ra buồn vui.
“Đa tạ!” Sau một lúc, Địch Thái thấp giọng nói.
Trương Nguyên Thanh thử nói: “Chúng tôi sẽ cố hết sức từ chỗ Tự Do Minh Ước lấy được một mảnh vỡ cuối cùng, Phó trưởng lão đã có kế hoạch chi tiết, cái này sẽ không quá lâu. Chúng ta khi nào mở ra bảo tàng giáo đình?”
Sẽ không quá lâu... Địch Thái cảm khái nói: “Muốn từ trong tay Tự Do Minh Ước đoạt thức ăn trong miệng cọp cũng không dễ dàng, Phó Thanh Dương không hổ là kẻ cầm quyền trẻ tuổi nhất Ngũ Hành minh.”