Donna thở dài nói: “Cậu thật sự là người đàn ông kỳ quái, cậu ở lúc chiến đấu sát phạt quyết đoán làm người ta kính nể, khi đối mặt phụ nữ, lại câu nệ giống như chàng trai trẻ. Tôi từng điều tra tư liệu của cậu, kết quả chẳng khác nào một tờ giấy trắng, ở trước khi tới New York, cậu lặng lẽ vô danh, rõ ràng cường đại, lại cam nguyện chịu đựng cô độc. Tôi rất tò mò, rốt cuộc là hoàn cảnh trưởng thành thế nào, có thể nuôi dưỡng ra tính cách như cậu.”
Trong lòng Trương Nguyên Thanh khẽ động, sâu sắc ý thức được đây là một cơ hội tranh thủ hảo cảm, lập tức trầm mặc vài giây, nói: “Thơ ấu của tôi không hạnh phúc.”
Donna ngẩn ra một phen.
“Tôi từ nhỏ đã mất cha, sống với mẹ, mẹ say rượu, không làm việc đàng hoàng, còn thích đánh bạc, thắng tiền thì cho tôi một chút sinh hoạt phí, thua tiền, thì mặc kệ tôi.”
“Tôi chưa chết đói, là vì có các hàng xóm thiện lương tiếp tế tôi. Tôi có thể hoàn thành việc học, là vì ông bà đưa tay giúp đỡ, nhưng mẹ tôi thường xuyên ngay cả học phí cũng muốn cướp đi, trong miệng thường xuyên ồn ào: Con trai học làm gì? Bỏ học sớm một chút đi công trường bê gạch đi, lão nương cũng sẽ không nuôi mày.”
Cậu của tôi là bại hoại của gia tộc, cũng không làm việc đàng hoàng, cả ngày chỉ biết hát hò đọc rap, một câu thường xuyên treo ở bên miệng là: Mày về sau phải trở thành một rapper ưu tú, lại để tao nhìn thấy mày vác cặp sách đi học nữa, liền đánh gãy chân của mày.”
“Nhưng tôi biết, học tập là lối thoát duy nhất, tôi đã có một thời thơ ấu bất hạnh, không muốn thanh niên cùng trung niên nghèo túng, lúc tuổi già thê lương, đại khái là bởi gia đình sinh ra, khiến tôi trở nên dị thường hạ thấp, ẩn nhẫn.”
“Tôi từ nhỏ đã rất tự ti, không dám có bạn bè, lớn như vậy, chỉ từng có một mối tình đầu thời học sinh, nhưng cũng bởi vì gia đình, lựa chọn chia tay với tôi.”
Hắn vừa nói thân thế của mình, vừa kín đáo dẫn đường cảm xúc của Donna.
Donna ngẩn ra nhìn hắn, trong mắt hiện lên một mảng nhu tình cùng bệnh thương nhau, nhàng giọng trấn an: “Mẹ cùng cậu của cậu thật sự là hai tên cặn bã phát rồ.”
“Xin lỗi, để cậu nhớ tới hồi ức không tốt.”
Trương Nguyên Thanh lắc đầu: “Nhưng tôi vẫn như cũ sẽ đối đãi tốt bọn họ, bởi vì bọn họ là người thân duy nhất trên đời của tôi, nếu ngay cả người thân cuối cùng cũng không đối xử tử tế, vậy thì quá cô độc rồi.”
Annie sớm đã trợn mắt há hốc mồm.
Trong lòng tự nhủ ngài Nguyên Thủy, mẹ cậu biết cậu bôi đen bà ấy như thế không?
Trương Nguyên Thanh đổi giọng, nhìn Donna thật sâu, nói: “Trên người hội trưởng Donna có khí chất đặc biệt, rất dịu dàng. Thật ra sau bữa tiệc đêm đó, tôi thường thường ảo tưởng, nếu như ngài là mẹ tôi, vậy tuổi thơ của tôi nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
Annie: “...”
Lúc nói lời này, Trương Nguyên Thanh lặng yên kích thích ham muốn của Donna.
Hắn lời này, một nửa là nghênh đón kết hợp Donna, một nửa khác là nói cho Catherine giám sát phía sau nghe, có lẽ còn có cao tầng khác của Tự Do Minh Ước.
Donna ánh mắt mông lung, tình dục lặng yên sinh sôi, đã không chờ được nữa muốn nhấm nháp tiểu nam sinh ngây thơ.
Cô nhìn ấm trà thấy đáy một cái, nói khẽ: “Annie, cô mau về trước, tôi muốn ở riêng với ngài Cú Mang một lát.”
Annie vụng trộm nhìn Cú Mang một cái, thấy hắn không nói lời nào, đành phải cắn môi, không tình nguyện rời đi.
Đợi cô ngồi lên xe đưa đón rời đi, Donna dịu dàng đứng dậy, trong nụ cười dịu dàng lộ ra mềm mại đáng yêu dụ người, như khiêu khích nói: “Ngài Cú Mang, muốn thể nghiệm một phen sự dịu dàng của mẹ không?”
Hoàn toàn không cần! Nghề nghiệp Ái Dục các người thực biết chơi... Trương Nguyên Thanh thiếu chút nữa phá công, cũng may năng lực của Huyễn Thuật Sư khiến hắn mừng giận không hiện ra mặt.
Hắn thao túng cảm xúc của mình, làm ra biểu cảm nhỏ si mê, khát vọng.
Thật ra cũng không cần cố ý biểu hiện, với sức quyến rũ của Donna, một cái ánh mắt khiêu khích, một cái mỉm cười mập mờ, đã có thể khiến Trương Nguyên Thanh hướng tới đường nhỏ bóng cây, đầu sắt lao về phía trước, chín con trâu cũng không kéo về được.
Lúc này, mặt trời đã lặn về phía Tây, một lúc nữa, màn đêm liền buông xuống.
Trương Nguyên Thanh tự nhiên mà vậy đứng dậy, đi đến trước người Donna, ánh mắt nóng cháy, hơi thở gấp gáp, có chút câu nệ, lại có chút sốt ruột không chờ được gật đầu: “Được, được nha được nha.”
Donna mỉm cười, dắt tay hắn đi về phía lầu ba.
Dọc theo cầu thang xoay tròn đi lên trên, tiến vào gian phòng ngủ kia sát biển, bức rèm phòng ngủ kéo một nửa, có thể thấy biển lớn màu lam đậm phập phồng.
Hải âu lượn ở giữa biển trời, bọt sóng không ngừng vỗ lên đá ngầm, phát ra tiếng ầm ầm ầm, giống như đang thúc giục hắn: Trùng kích! Trùng kích!
Bên cửa sổ có một cái giường quý phi, bên trên bày một cái gối vuông phồng lên, ở giữa là một cái giường tròn màu hồng.
Vừa thấy đã biết loại tràn ngập co giãn.
Chăn cũng là hình tròn, vừa lúc phủ kín cái giường tròn, bên trên rải lác đác cánh hoa hồng.