Rode cười khổ một tiếng:
“Đừng nói là chúng ta, hắn ngay cả thành viên của Công Hội Thương Nhân cũng không tin, bằng không, cũng sẽ không luôn tránh ở đại khu thứ hai.”
Milton khoát tay:
“Không đề cập tới hắn nữa, bảo Channing Loo chuẩn bị sẵn sàng, nửa giờ sau vào phó bản.”
Phòng tạm giam.
Channing Loo nhắm mắt dưỡng thần nghe được bên tai truyền đến tiếng linh cảnh nhắc nhở.
Hắn im lặng chờ đọc giây kết thúc, mở mắt ra, thấy không là phòng giam nữa, mà là một tòa cung điện cổ xưa, tòa cung điện này lơ lửng ở trên tầng mây, lấy tảng đá lớn hình trùy làm nền, không có nóc điện, từng cây cột đá màu xám trắng sừng sững ở dưới trời xanh, mỗi một cây cột đá đều cao trăm mét, đường kính vượt qua 8 mét.
Rộng lớn mà mênh mông, cổ xưa mà đơn sơ, giống như là lâu đài trên không người khổng lồ viễn cổ xây dựng.
Nơi này là linh cảnh số 15: Cung điện Lôi Thần.
Channing Loo đặt mình trong đó, giống như con chuột vào lầm cung điện của nhân loại.
Hắn nhìn ngó trái phải một phen, chỉ nhìn thấy cột đá màu xám trắng cùng bầu trời xanh thẳm, không gió, một mảng tĩnh mịch.
Channing Loo hít sâu một hơi, cất bước ở trong tiếng xiềng xích” rào rào”.
Đi một khắc đồng hồ, hắn nghe thấy được một đợt tiếng sấm rền, loại tiếng sấm dày đặc va chạm rung động ra sấm rền đó không đủ vang dội, nhưng duy trì không ngừng.
Lại đi mấy trăm mét, phía trước xuất hiện một mảng ánh sáng màu lam chói mắt, giữa cột đá xám trắng, một cái ao sâu không thấy đáy chiếu vào mi mắt, cái ao giống như một cái hồ nhỏ, trong ao mây đen quay cuồng, điện tương sụp đổ.
Vô số lôi điện liên tục không ngừng sáng lên, hủy diệt, điện tương nồng đậm tựa như nước ao.
Đây là Lôi Trì.
Căn cứ linh cảnh giới thiệu, thời kì viễn cổ, lực lượng lôi điện thiên nhiên nén lại ngưng tụ thành một cái Lôi Trì (ao sét), Lôi Trì trải qua mấy vạn năm thai nghén, sinh ra một vị tiên thiên chi thần, Lôi Thần.
Lôi Thần lấy Lôi Trì làm trung tâm, thành lập cung điện, trường kỳ ở đây.
Trong lòng Channing Loo rất rõ, cái gọi là Lôi Trì, thật ra là vật phẩm cấp Bán Thần, là thứ vị cách cao nhất trong linh cảnh.
Vị thủ tịch chấp hành quan kia của Thiên Phạt, từ mười năm trước gặp mai phục suýt chết, từ đó về sau liền thường trú Lôi Trì, ngủ say ở đây.
Một mặt là chữa thương, một mặt khác là muốn thông qua Lôi Trì nuôi dưỡng, tích tụ linh lực, trùng kích tầng cấp cao hơn.
Lôi Trì ngưng tụ tinh hoa của linh lực lôi thuộc tính, đối với Lôi Pháp Sư mà nói, giống như Sinh Mệnh Nguyên Dịch với Nhạc Sĩ.
Cho nên cần ở trong Lôi Trì tiếp nhận thần lực tẩy rửa.
Đương nhiên, vào Lôi Trì phải có cấp bậc Chúa Tể, dưới Chúa Tể, cho dù là Lôi Pháp Sư, cũng sẽ bị điện tương trong Lôi Trì đốt thành than.
Một bóng dáng khôi ngô đứng bên Lôi Trì, mặc quần áo luyện công màu trắng cực có đặc sắc của phương Đông, cơ ngực no đủ chống đỡ cái áo rộng thùng thình, lông mày trắng như kiếm, đâm xéo vào tóc mai, trên trán có một vầng mặt trời vàng óng.
Chỉnh thể cho người ta cảm giác là uy nghiêm chính phái, nghiêm túc hà khắc.
Người này chính là đại trưởng lão Thái Nhất môn Xích Nhật Hình Quan.
Thấy Channing Loo đến, Xích Nhật Hình Quan mặt âm trầm, không nói một lời nhìn chằm chằm hắn, con ngươi màu nâu đậm nhuộm lên lớp sơn vàng, giống như hai hạt châu ánh vàng rực rỡ.
Bị đôi mắt này nhìn chằm chằm, Channing Loo có loại cảm giác khó chịu đứng ngồi không yên, chỉ cảm thấy mình giống như bệnh khuẩn trong mương rãnh, bị bại lộ dưới ánh mặt trời.
Lúc này, Xích Nhật Hình Quan thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Lôi Trì, cao giọng nói:
“Hắn sợ hãi Nhật chi thần lực, hổ thẹn trong lòng, còn có một tia cơ hội.”
Thanh âm vang dội, bao trùm lên tiếng sấm rền.
Trong Lôi Trì truyền đến đáp lại to lớn trùng điệp, giống như đến từ bốn phương tám hướng, làm người ta nghe không ra ngọn nguồn:
“Channing Loo, vào ao!”
Trong lòng Channing Loo run lên, tóc gáy dựng thẳng, có loại cảm giác bị nhìn chằm chằm.
Hắn biết nhìn chằm chằm mình là vị thủ tịch kiểm sát quan kia trong Lôi Trì, Lôi Thần đương thời.
Keng keng, Channing Loo cất bước, kéo xích tiến lên, đến ven Lôi Trì.
Hắn cúi đầu nhìn Lôi Trì điện tương phun ra, mây đen cuồn cuộn, hít sâu một hơi, cao giọng nói:
“Thủ tịch, sáu năm trước tôi từng tới nơi này, khi đó tôi vừa tấn thăng Chúa Tể không lâu, dựa theo lệ thường đến Lôi Trì yết kiến ngài, ngài còn nhớ rõ, lúc ấy là đánh giá tôi như thế nào không?”
Trong Lôi Trì sấm rền cuồn cuộn, không ai đáp lại.
Channing Loo cười cười, như là tự nói:
“Ngài nói tôi xử sự khéo đưa đẩy, không đủ công chính, không đủ cương liệt, không có tư cách đảm nhiệm kiểm sát quan, đá tôi ra khỏi hệ thống kiểm sát quan, vì thế tôi chỉ có thể vào ban giám đốc, thẳng đến cuối cùng, tôi cũng không thể thật sự cầm quyền, ở New York làm công tác phối hợp hai hệ thống lớn.”
Lôi Trì vẫn lặng im như cũ, như khinh thường đáp lại.