Hành giả hợp pháp toàn thế giới, đều lấy gia nhập Thiên Phạt làm vinh dự, một tổ chức cường đại sừng sững trăm năm như vậy, lại ở hôm nay gặp tai ương ngập đầu.
Phó Thanh Huyên lúc còn trẻ, cũng từng nghĩ gia nhập Thiên Phạt trở thành một kiểm sát quan được người người kính ngưỡng, tuy theo tuổi tác tăng lên, cô không bị trưởng bối ảnh hưởng nữa, có cái nhìn của riêng mình, nhưng dấu ấn lúc còn nhỏ vẫn ở trong lòng.
Lúc này thấy tổng bộ Thiên Phạt tràn đầy vết thương, tâm tình đặc biệt phức tạp.
“Thời đại cường thịnh của Thiên Phạt đã qua, suy yếu cấp độ Sử Thi nha.” Ngài hội trưởng thở dài một tiếng, đè bả vai Phó Thanh Huyên, dẫn theo cô truyền tống rời khỏi.
Hai người sau đó tới khu thành thị Washington, thấy cũng là phế tích hỗn độn. Không lâu trước đó, khu thành thị này đã gặp phải cơn lốc đáng sợ cùng tia chớp dạng cầu.
Căn nhà sụp đổ, các nơi bốc lên khói đặc cuồn cuộn, trên đường xe cộ tắc cứng, mọi người tranh nhau chạy nạn, xe cứu thương cùng xe cứu hỏa phát ra tiếng còi chói tai lại bị chặn ở trên đường, bởi vì con đường xảy ra sụp đổ cùng nứt gãy, giao thông ở trạng thái tê liệt.
Hệ thống cung cấp nước tê liệt, hệ thống điện tê liệt, mỗi phút mỗi giây đều đang chết người.
Tuyến đường của cơn lốc xuyên qua khu thành thị này, tới vùng ngoại thành phía nam.
Ngài hội trưởng mở ra hòm đồ, click nhiệm vụ truy nã, sau khi xem xét vị trí ánh sáng đỏ lóe lên, một lần nữa dẫn theo Phó Thanh Huyên truyền tống.
Một lần này, bọn họ trực tiếp tới “mục tiêu”, thấy Boreas lơ lửng ở trên cao 500 mét.
Vị thủ tịch chấp hành quan Thiên Phạt này cả người trần trụi, thân thể đẹp đẽ không một mảnh vải.
Một con mắt của cô nén lôi điện, hiện ra màu lam chói sáng, một con mắt khác trong suốt như lưu ly.
Cô quan sát đại địa mênh mang, ánh mắt cùng vẻ mặt đều là ngây ngốc, trong miệng lẩm bẩm: “Ta là ai, ta là ai...”
Ngài hội trưởng cùng Nguyên Soái nhìn nhau một cái, người trước thấp giọng nói: “Cô ta quả thật điên rồi.”
Phó Thanh Huyên gật gật đầu, bổ sung nói: “Nhưng cũng càng mạnh hơn rồi, khí tức trên người cô ta khiến tôi cảm giác được run rẩy.”
“Nói từ trên lý luận, cô ta có cấp 13.” Ngài hội trưởng trầm giọng nói: “Một kẻ trước cho tôi loại cảm giác này, là Tu La.”
Khi nói chuyện, Boreas chợt xoay đầu lại, nhìn về phía hai người, lạnh lùng nói: “Tôi là ai? Các người là ai?”
Đôi mắt trống rỗng bắn ra điên cuồng cùng tàn bạo.
Ngài hội trưởng dựng ngón tay như kiếm, ở trên hư không rất nhanh viết ra một tờ khế ước tràn đầy chú văn huyền ảo, khẽ cười nói: “Bạn cũ, cô sao ngay cả mình là ai cũng đã quên, để tôi tới nói cho cô, nhưng chúng ta làm một vụ giao dịch, tôi trả lời vấn đề của cô, cô trả thù lao cho tôi.”
Boreas nhìn chằm chằm bọn họ, sự tàn bạo trong mắt yếu bớt, cấp bách hỏi: “Tôi là ai, mau nói cho tôi biết!”
Phần khế ước đó trước mặt hội trưởng nháy mắt sáng lên, tiếp đó biến mất, trong cõi hư vô giống như có quy tắc gì bị chế định.
Ngài hội trưởng cao giọng nói: “Giao dịch đạt thành, nghe rõ đây, tên của cô là Boreas! Boreas, tôi sẽ lấy đi lực lượng Lôi Thần của cô làm thù lao.”
Nói xong, hắn đưa tay chộp một cái, chỉ thấy trên người Boreas trào ra vô số tia sét dạng cây, hội tụ ở trong tay hội trưởng, cuối cùng ngưng tụ thành một quả cầu sét màu lam chói mắt.
Giao dịch, là năng lực cường đại nhất, cũng thường thấy nhất của nghề nghiệp Thương Nhân.
Mà giống loại giao dịch hai bên đạt thành nhất trí này, do hội trưởng cấp Bán Thần thi triển ra, tựa như quy tắc.
“Boreas... Đúng, tôi là Boreas, tôi là Boreas.”
Đôi mắt Boreas điên cuồng chuyển động, lộ ra nụ cười nhìn như vui sướng thực ra điên cuồng.
Giữa trời đất kiếm quang chợt lóe, Phó Thanh Huyên nhân cơ hội đánh lén.
Cô trong chớp mắt áp sát vị Thiên Không Chi Vương này, từ hòm đồ rút ra một thanh kiếm sắc sáng lóa, bắn ra kiếm khí sắc bén khiến hư không vặn vẹo, đâm về phía trán Boreas.
Kiếm của cô, có thể dễ dàng đánh nát đạo cụ loại quy tắc cấp Bán Thần.
Boreas vẫn như cũ đắm chìm ở trong vui sướng, trong miệng lẩm bẩm: “Tôi là Boreas, tôi là Boreas...”
Mắt thấy kiếm quang sắp đánh trúng, cô đột nhiên nâng tay bắt được kiếm.
Giữa ngón tay quanh quẩn luồng khí màu xanh.
Cô nhìn nhìn Phó Thanh Huyên, lại nhìn nhìn kiếm trong tay, tựa như phản ứng lại mình bị tập kích, trong mắt bắn ra điên cuồng cùng sát ý, lạnh lùng nói: “Chết!”
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên, không khí nổ tung, Phó Thanh Huyên xương khớp toàn thân nát hết, cả người bay ngược như đạn pháo, ngã thật mạnh trên mặt đất, lại giống như bóng da quay cuồng bật lên, đập ra trên mặt đất một rồi lại một cái hố sâu.
Phó Thanh Huyên chật vật đứng dậy, mái tóc bạc đẹp đẽ biến thành tổ quạ, quần áo rách nát dính đầy bùn đất, nhổ ra một ngụm máu bọt.
Xương cốt vang lên răng rắc, trong chớp mắt khôi phục.
Ngài hội trưởng xuất hiện ở bên cạnh cô, lòng bàn tay nắm quả cầu sét, giọng điệu ngưng trọng: “Hình như đánh không lại?”