Thanh Trúc xoay phắt đầu lại, “Cú Mang? Đúng, Cú Mang! Cú Mang là hắn, vẫn luôn là hắn, Ngũ Hành minh tự dưng xuất hiện một vị Thú Vương đỉnh phong, ở New York liên tục giết vài tên Thánh Giả đỉnh phong, nổi bật không ai bằng... Khó trách, khó trách, trừ Nguyên Thủy Thiên Tôn, còn có ai có thể làm được!”
Thanh Trúc càng nói càng kích động, không biết có phải bởi vì cảm xúc kích động quá lớn hay không, thân thể hắn hơi phát run, môi cũng đang phát run.
Nguyên Thủy Thiên Tôn, Đạo Đức Thiên Tôn, ID linh cảnh tương tự... Đều là Thần Dạ Du, Thái Nhất môn nếu có nhân vật cường đại như thế, đã sớm nổi tiếng, sao có khả năng mấy chục năm vô danh...
Trên người hắn chẳng những có đạo cụ của Nguyên Thủy Thiên Tôn, ngay cả âm thi đều tương tự.
Alicia kinh ngạc ngẩn người, cô còn có rất nhiều nghi hoặc, không thể tiếp nhận cùng tin tưởng, nhưng lý trí nói cho cô, đây là sự thật.
Lúc này, Trương Nguyên Thanh đã quét tước xong chiến trường, âm thi linh phó thu về không gian của Mũ Đỏ Nhỏ, thi thể nghề nghiệp tà ác cũng thu đi, hai Kẻ Biến Dạng có thể luyện thành âm thi, linh thể của Huyễn Thuật Sư có thể luyện thành linh phó.
Tiếp theo hắn bắt đầu thu thập đạo cụ và văn vật, đạo cụ hắn dùng không đến, nhưng có thể ném vào kho hàng bang phái, cung cấp cho thành viên bang phái.
Trương Nguyên Thanh cúi người tháo xuống hồ lô trên hông “Bách Tí Ma Trùng”, quan sát một phen, phát hiện nam nữ trong hồ lô còn đang đau khổ chống đỡ.
Hắn giơ lên kiếm đồng xanh Hán Bát Phương, ra sức chém xuống.
“Rắc” một tiếng, hồ lô nứt nẻ, linh lực bên trong mãnh liệt tiết ra ngoài, tạo thành vụ nổ có thể so với lựu đạn đương lượng nổ cao.
Trong luồng khí cuồng bạo ùa ra, hai bóng người ngã ra, một người là cô gái ong yêu dị xinh đẹp, xúc tu trên trán giật giật, trên người giăng kín vết máu, bụng ong khêu gợi có từng mảng lớn dấu vết ăn mòn, cánh như cánh ve đã nung chảy bị hủy.
Một người khác là thanh niên nghiêm túc trầm ổn, mặc âu phục rách nát, cơ bắp lộ ra cứng rắn như đá cẩm thạch, ánh mắt mỏi mệt, khí tức suy yếu.
Chính là Tiểu Viên cùng Hoàng Thái Cực.
“Thật là các người...” Trương Nguyên Thanh như trút được gánh nặng, tảng đá treo trong lòng rốt cuộc buông xuống.
Tiểu Viên và Hoàng Thái Cực cẩn thận quan sát hoàn cảnh, chưa phát hiện kẻ địch trong dự đoán, nhưng thấy được vết máu cùng dấu vết chiến đấu đầy đất, trong lòng nhất thời hiểu rõ.
Hoàng Thái Cực không biểu lộ gì bảo vệ ở trước người Tiểu Viên, trầm giọng nói:
“Đa tạ các hạ ra tay cứu giúp.”
Tiểu Viên thì lạnh lùng đảo qua ba vị nghề nghiệp hợp pháp, lấy phong cách của hợp pháp, sau khi nhìn ra cô là Vu Cổ Sư, nhất định sẽ ý đồ giết cô đổi lấy điểm tích lũy.
Hai người đều chưa nhận ra hắn, thuật dịch dung của Huyễn Thuật Sư, không phải mắt thường phàm thai có thể phân rõ, cho dù là người thân cận nhất cũng không được.
Nếu chưa quét dọn chiến trường, Tham Lam Thần Tướng, Ngân Dao vẫn còn, vậy lại nói khác.
Trương Nguyên Thanh ánh mắt nhu hòa chăm chú nhìn hai người, cười nói: “Nghĩa phụ, là tôi mà!”
Thanh âm quen thuộc, xưng hô quen thuộc, Hoàng Thái Cực thân thể cứng đờ, ngây ra ở tại chỗ, vẻ mặt dại ra.
Con ngươi Tiểu Viên run rẩy, vẻ mặt lạnh lùng như tuyết mùa xuân tan rã, sông băng tan. Cô ngẩn ngơ tập trung nhìn Trương Nguyên Thanh, trong đôi mắt đen như đá quý, có chất lỏng trong suốt tích tụ.
Đại khái vài giây, cô bình phục sự rung động trong lòng, gật gật đầu.
Trong hai tháng qua, bọn họ không thiếu video call, lúc này gặp lại, càng nhiều là nhớ nhung cùng vui sướng, mà không phải kích động có lại được tình yêu đích thực.
So sánh với Tiểu Viên “trấn định”, Hoàng Thái Cực giống như sống ở trong mộng, không, là hoài nghi mình trúng ảo thuật, tiến vào mộng cảnh.
Bằng không, hắn sao có thể nghe được giọng của Nguyên Thủy, một người rõ ràng đã trở về linh cảnh.
Nếu là ảo thuật, vậy thì hợp lý, bởi vì cái chết của Nguyên Thủy, hầu như đã thành tâm ma của hắn.
Từ góc độ bạn bè mà nói, cái chết của Nguyên Thủy có một phần của ông nội hắn, ông nội hại chết ân nhân cứu mạng của hắn, lấy oán trả ơn.
Hoàng Thái Cực lương tâm khó yên.
Từ lập trường thành viên quan phương mà nói, hắn trơ mắt nhìn một vị hành giả quan phương công huân hiển hách hàm oan mà chết, là bất nghĩa.
Cho dù đã qua hai tháng, hắn vẫn không thể nguôi ngoai, cho nên mới sẽ liều chết bảo vệ Tiểu Viên.
Tôi chỉ thích thấy người quen lộ ra một vẻ mặt như vậy... Trương Nguyên Thanh giải thích: “Là tôi, tôi đã sống lại, anh không trúng ảo thuật, cũng không phải đang nằm mơ.”
Thân là Chưởng Mộng Sứ, hắn từ trong cảm xúc của Hoàng Thái Cực cảm ứng được nghi ngờ mãnh liệt, cùng với hưng phấn cùng kích động dưới nghi ngờ, còn có một chút bi thương.
Hắn mang tình huống mình sống lại giản lược nói một lần, nói mình ở dưới sự trợ giúp của Chỉ Sát cung chủ, Ma Nhãn Thiên Vương cùng Phó Thanh Dương, sau khi chết không lâu, liền từ trong Mẫu Thần Tử Cung sống lại.