Trương Nguyên Thanh cũng cười ha ha nói:
“Ta rất tò mò dây thanh của ngươi ở nơi nào, ừm, ngươi là văn vật gì?”
“Ta mỗi lần chỉ có thể trả lời ngươi một vấn đề, ngươi muốn là dây thanh của ta, hay là thân phận của ta?” Mặt nạ đất thó trả lời.
“Thân phận của ngươi.”
“Ta là mặt nạ của một vị tồn tại vĩ đại, ta sinh ra ở thời đại viễn cổ, khi đó nhân loại vừa nắm giữ kỹ thuật nung làm đồ gốm, chẳng qua ta sinh ra linh trí, là ở rất nhiều năm về sau.” Mặt nạ đất thó cảm khái nói: “Vị chủ nhân đầu tiên của ta, là Vũ Sư của Hữu Hùng thị, quản hiến tế, cầu mưa.”
Hữu Hùng thị? Chưa từng nghe nói... Làm cao tài sinh đại học Tùng Hải, Trương Nguyên Thanh nghiêm túc nhìn lại một lần dự trữ tri thức của mình, chưa nhớ ra Hữu Hùng thị là vị nào.
Hoàng Thái Cực nheo mắt, giọng điệu nghiêm túc: “Hữu Hùng thị, là Hoàng Đế.”
Hả? Hoàng Đế không phải Công Tôn thị, Hiên Viên thị sao? Anh cho dù nói Cơ thị tôi cũng hiểu nha! Hữu Hùng thị là cái quỷ gì? Trương Nguyên Thanh vừa ở trong lòng lẩm bẩm, vừa nghiêm nghị kính trọng.
Văn vật này lai lịch không đơn giản.
Mặt nạ đất thó lẳng lặng nằm ở trong tủ triển lãm, không có ai hỏi, nó liền không nói lời nào.
Tiểu Viên hỏi dò: “Vị chủ nhân thứ hai của ngươi thì sao?”
Mặt nạ đất thó lúc này mới mở miệng nói:
“Sau trận chiến Trác Lộc, của ta chủ nhân chết trận, ta lưu chuyển ở các đại bộ tộc, được thờ ở tế đàn, được dùng để câu thông thiên địa, mãi cho đến tràng biến cố lớn kia ở thượng cổ, Bất Chu sơn sụp xuống, lực lượng của ta bị phong ấn, thành vật phàm.”
Mắt Trương Nguyên Thanh sáng lên, “Nói kỹ một chút tràng biến cố kia thời thượng cổ!”
Mặt nạ đất thó cười ha ha nói:
“Ngươi một tên dã tu ngay cả thần vị cũng chưa có, thì đừng có thăm dò bí mật cấp Hoàng Đế.”
Alicia nửa hiểu nửa không hỏi: “Cấp Hoàng Đế? Đây là phân chia gì? Tôi chưa bao giờ nghe nói.”
Mặt nạ đất thó có hỏi nhất định trả lời, chậm rãi nói:
“Tam Hoàng khai thế, phân biệt là Thiên Hoàng, Địa Hoàng cùng Oa Hoàng, đợi sau khi Tam Hoàng vũ hóa, Ngũ Đế quản Càn Khôn, chỉ huy Cửu Châu, dưới Ngũ Đế là tứ phương thần linh.”
“Núi, sông, hồ, đầm, đều có thần linh, bọn họ đều là Ngũ Đế sắc phong, đại diện quản lý Cửu Châu.”
“Dưới thần linh, là si mị võng lượng yêu ma quỷ quái, cùng với dã tu dân gian, các vị đang ngồi đều là dã tu.”
Có loại cảm giác về sự ưu việt cao cao tại thượng, gã này thoạt nhìn là ông lão hiền lành, phong cách cùng giọng điệu nói chuyện lại có chút gợi đòn.
Trương Nguyên Thanh vẻ mặt nghiêm túc nghĩ lại đoạn lời này, chỉ cảm thấy bên trong lộ ra lượng tin tức cực lớn.
Điều người đất thó nói, vô cùng có khả năng là lịch sử người tu hành cổ đại thời kì thượng cổ.
Hắn nhớ rõ cung chủ từng nói, Oa Hoàng là nhân vật lịch sử duy nhất từng khảo chứng, trong câu chuyện thần thoại chân thật tồn tại, là quản lý viên linh cảnh.
Nếu lời của người đất thó là thật, như vậy Tam Hoàng Ngũ Đế cũng là người tu hành cổ đại.
Ngũ Đế đại biểu hẳn là kim mộc thủy hỏa thổ, ở trong câu chuyện thần thoại, đó là Viêm Đế, Bạch Đế, Xích Đế, Hoàng Đế cùng Hắc Đế, vậy Tam Hoàng thì sao?
Trương Nguyên Thanh hỏi:
“Thiên Hoàng cùng Địa Hoàng là nhân vật cỡ nào... Ừm, quản quyền lực gì?”
“Không biết.” Mặt nạ đất thó trả lời, lời ít mà ý nhiều.
“Thiên Hoàng Địa Hoàng là truyền thuyết, hay là chân thật tồn tại?” Trương Nguyên Thanh lại hỏi.
“Không biết.” Mặt nạ đất thó đưa ra câu trả lời tương tự.
Thiên Hoàng cùng Địa Hoàng rất thần bí nha, thậm chí không xác định tồn tại hay không.
Trương Nguyên Thanh mở ra liên tưởng, phân tích khả năng Thiên Hoàng cùng Địa Hoàng tồn tại, cùng với nghề nghiệp có khả năng.
Những thứ này đều có thể căn cứ nghề nghiệp linh cảnh đã có suy luận ngược.
Thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn không nói lời nào, Tiểu Viên chủ động mở miệng, hỏi vấn đề tương quan phó bản:
“Chìa khóa cửa đồng xanh ở nơi nào?”
“Ở trong bốn món văn vật đông tây nam bắc.” Mặt nạ đất thó trả lời.
Đám người Trương Nguyên Thanh lập tức ngẩng đầu lên, nhìn quanh bốn phương, lần lượt đảo qua bốn món văn vật đông tây nam bắc.
“Thế nào mới có thể lấy ra chìa khóa?” Trương Nguyên Thanh tiếp tục tinh thần vặt lông dê, vừa có vấn đề liền hỏi.
Mặt nạ đất thó cười nói: “Thu phục văn vật.”
“Thu phục như thế nào?” Hoàng Thái Cực ánh mắt ngưng trọng.
Mặt nạ đất thó vểnh râu, cười lên:
“Nhìn thấy pho tượng Quan Âm kia chưa, lấy Tịnh Bình xuống, chìa khóa mở ra cửa đồng xanh ở ngay bên trong.”
Trương Nguyên Thanh cùng các đồng đội trao đổi ánh mắt một phen, nói:
“Tôi đến đây đi, để âm thi đi thử một chút.”
Lấy chìa khóa tất nhiên kèm theo nguy hiểm.
Không ai phản đối.
Trương Nguyên Thanh lấy ra Mũ Đỏ Nhỏ, giũ rớt xuống một âm thi cấp 4, thao túng nó tới pho tượng Quan Âm đại sĩ.
Âm thi đứng ở trước bức tượng to lớn cao 4 mét, hai đầu gối hơi gập lại, tung người nhảy lên, bám lấy bàn tay nâng Ngọc Tịnh Bình, lại mượn lực, vững vàng đứng ở lòng bàn tay.