Trương Nguyên Thanh xốc chăn lên nhìn, ngực rõ ràng là một vết dao chém khoa trương, máu thịt xé ra, nhìn thấy xương cốt, máu đã cầm, nhưng cho dù là sức chữa trị của Thần dạ du, cũng cần đủ thời gian mới có thể khép lại.
“Thương thế trong mơ sẽ truyền lại hiện thực... Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đã xong con ong rồi.”
Nhớ lại tình huống ở trong mơ, hắn nghĩ mà còn sợ.
May mắn có Vô Ngân đại sư cho Nhập Mộng Ngọc Phù, nếu không, sáng sớm ngày mai, Ngũ Hành minh liền đau đớn mất đi một thiên tài có tiềm lực.
Hắn không dám đi nghĩ phản ứng của người nhà.
“Huyễn thuật sư không hổ là một trong ba đại nghề nghiệp tà ác, từng nghề nghiệp đỉnh phong đều có chỗ đáng sợ của nó, tuy hôm nay may mắn nhặt về một cái mạng, nhưng hung thủ phía sau màn nếu không xử lý, ngày mai, ngày kia mình còn có thể gặp nguy hiểm.
“Mà ngọc phù của Vô Ngân đại sư chỉ có thể sử dụng một lần, hắn không cho mình một phần nữa, nói rõ lần sau sẽ không giúp mình nữa.”
Trương Nguyên Thanh lắng đọng cảm xúc, nhắm mắt, rất nhanh, hắn cảm ứng được ở sâu trong ý thức, một luồng khí tức chí âm chí tà ẩn núp, cực kỳ bạo ngược, nhưng bị một lực lượng mạnh mẽ phong tỏa, gắt gao áp chế.
Hắn vừa tính cắn nuốt ác linh, bỗng nghĩ đến bên người không có ai “tịnh hóa” cho mình, vì thế làm sự chuẩn bị, mở ra ô vật phẩm, triệu hồi ra chày Phục Ma.
Lại “phun” ra Tiểu Đậu Bỉ. Sau khi thăng cấp, nó có thể tiếp xúc vật phẩm hiện thực, coi như là một trợ lực lớn.
“A ba a ba?”
Tiểu Đậu Bỉ giật mình nhìn chủ nhân cả người đẫm máu, không rõ hắn đã gặp phải cái gì.
“Đợi lát nữa, sau khi tao nhắm mắt, mày liền cho tao một phát.”
Trương Nguyên Thanh liên tục múa may, rốt cuộc khiến Tiểu Đậu Bỉ hiểu được mệnh lệnh phức tạp.
Tiểu Đậu Bỉ rất sợ hãi chày Phục Ma, cẩn thận ôm vào trong lòng, dùng sức gật gật cái đầu tóc máu thưa thớt.
Con trai ngoan! Trương Nguyên Thanh yên tâm nằm ở trên giường, nhắm mắt, đang định câu thông oán linh ở sâu trong thức hải, bắp chân chợt đau đớn.
Hào quang màu vàng mãnh liệt bùng nổ, lực lượng tịnh hóa tràn ngập toàn thân hắn.
? ? Trương Nguyên Thanh sắc mặt cứng ngắc ngồi dậy, nhìn về phía đắ con nít sớm lui đến bên cửa sổ.
“Tao vừa mới nhắm mắt...” Khóe miệng Trương Nguyên Thanh run rẩy.
Vài phút sau, một lần nữa câu thông kết thúc, Trương Nguyên Thanh nhắm mắt, cố ý đợi vài giây, thấy một lần này Tiểu Đậu Bỉ là thật sự hiểu được ý tứ của mình, lúc này mới an tâm lắng đọng lại cảm xúc, câu thông ác linh trong thức hải.
Ý thức bỗng nhiên bành trướng, mảnh vỡ ký ức cùng với cảm xúctiêu cực mãnh liệt tràn vào trong óc.
Hình ảnh từ hỗn loạn đến rõ ràng, hắn thấy được bầu trời áp lực, đen sì, dưới mây đen, là một trấn nhỏ phong cách vùng sông nước Giang Nam.
Trên con đường nhỏ trải phiến đá, một thi thể nằm đó ngực be bét máu thịt.
Hình ảnh luân phiên, hắn thấy được rất nhiều thi thể khác nhau, cảnh tượng là các góc trong trấn nhỏ, có con đường, có nhà cổ, có cầu đá phiến.
Oán linh này là boss trong linh cảnh một người nào đó của Thần dạ du? Trương Nguyên Thanh có điều hiểu ra.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc có người vượt qua linh cảnh một người này, ác linh lấy hình thức đạo cụ, trở thành phần thưởng của người may mắn kia.
Bản thể của nó là một cái bình hoa sứ men xanh phong cách cổ xưa.
Lúc này, cảnh tượng biến hóa, ở trong một cửa tiệm nhỏ chất đống tạp vật, cạnh quầy, một cô gái mặc quấn ngực màu đen, quần rộng thùng thình đứng, quyến rũ diễm lệ, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc phụ nữ dài nhỏ.
Đôi môi đỏ mọng như lửa phun ra khói trắng, cười ha ha nói:
“Muốn một món đạo cụ có thể giết chết đại bộ phận hành giả Siêu phàm?”
Cô xoay người, ở trong ngăn tủ chứa đầy các loại tạp vật, khí cụ, tìm ra một chiếc điện thoại di động cũ nát.
“Đạo cụ này, hỗn hợp lực lượng của cảnh trong mơ cùng ác linh, soạn tin nhắn gửi cho số chỉ định, ác linh ký túc ở trong điện thoại di động sẽ lẻn vào cảnh trong mơ của đối phương, giết chết mục tiêu.
“Không có hiệu quả đối với thám báo cấp 3, Yêu mê hoặc cấp 3, Huyễn thuật sư cấp 3, nghề nghiệp khác, cơ bản đều có thể giết chết không có sai sót. Năm triệu, xem trên phần ngươi là chấp sự Ngũ Hành minh, chiết khấu, trả bốn triệu là được. Nội dung tin nhắn, ta lát nữa gửi cho ngươi.”
“Giao dịch hoàn thành!” Một bàn tay vươn tới, cầm lấy điện thoại di động cũ nát.
Theo cái tay này nhìn lại, đó là một người đàn ông mặc quần áo nhu đạo trắng, mặt vuông, vẻ mặt nghiêm túc.
Bàng chấp sự? !
Hình ảnh chớp lên như sóng nước, ký ức mới mở ra, hắn thấy trong phòng ngủ tráng lệ, Bàng chấp sự ngồi ở bên cạnh bàn, sắc mặt lạnh lùng soạn tin nhắn.
Tin nhắn soạn đến một nửa, hào quang màu vàng dữ dội phá hủy tất cả cái này.