“Một Học Sĩ không có tiếng tăm gì may mắn dung hợp pháp thân mà thôi, nhưng hắn không có khả năng là đối thủ của Long Tước Ngủ Say, trước mắt ở Chúng Thần điện liên thủ đám người Khương Cư giãy chết.” Osment nói.
Tên Học Sĩ không tiếng tăm gì kia, khẳng định là chỉ Hạ Hầu Ngạo Thiên. Không hổ là nhân vật chính, thời khắc mấu chốt gánh vác rường cột! Trương Nguyên Thanh có chút vui mừng, lại cảm giác vô cùng khó giải quyết.
Hắn không biết Long Tước Ngủ Say bây giờ thực lực đến trình độ nào, càng không biết có hy vọng lật kèo hay không, điều này cần đến Chúng Thần điện, tìm hiểu tình huống lại làm định đoạt.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn ập tới cảm giác gấp gáp, thúc giục đồng bạn:
“Đừng lãng phí thời gian, đi Chúng Thần điện trước rồi nói sau.”
Tiếng bước chân dồn dập mà hỗn độn quanh quẩn ở hành lang đắp bằng tảng đá lớn, chỉ qua mười mấy giây, năm người đã chạy qua hành lang dài đằng đẵng, đi tới cửa vào thần điện.
Động tĩnh thật lớn, sóng khí cuồng bạo, linh lực dao động sôi trào từ trong thần điện truyền đến.
“Mấy người ở lại tại chỗ đừng đi đâu, tôi đi điều tra một phen.”
Khí tức cuồng bạo đáng sợ khiến Trương Nguyên Thanh nhìn mà không dám tùy tiện vọng động, ngăn cản đồng bạn.
Đám người Tiểu Viên yên lặng gật đầu, sắc mặt đều có chút ngưng trọng.
Trương Nguyên Thanh thi triển Dạ Du, ẩn đi thân thể, hướng về cửa vào thần điện tiềm hành mà đi.
Thần điện rộng rãi trống trải, không có tường, không có cột đá, đỉnh chóp là tinh không cao xa vô ngần, Trương Nguyên Thanh bồi hồi ở cửa vào thấy hai bên giao chiến.
Phía sau Hạ Hầu Ngạo Thiên lơ lửng hư ảnh một vị thần linh cao lớn, hình tượng là một ông lão râu tóc đều trắng như dây cước, tiên phong đạo cốt.
Ông lão này mặc áo bào Thái Cực Bát Quái, tay phải nâng một cái lò đan đồng xanh, mai rùa, đan hoàn, đồng tiền quay quanh lò đan xoay tròn.
Tay trái nâng một ngọn lửa, lửa này phần trung tâm hơi trắng xóa, lửa ở giữa là đen, lửa bên ngoài là đỏ.
Mười mấy món đạo cụ, tài liệu, quay quanh ngọn lửa ba màu xoay tròn.
Ở sau lưng “thần linh Học Sĩ”, là Khương Cư cụt tay; là Âm Cơ khăn che mặt rơi xuống nghiêng nước nghiêng thành, nhưng hôn mê bất tỉnh; là Natsusa hai cánh tay cụt ngang vai, sắc mặt xám xịt.
Ba người đều bị thương nặng, nhất là Natsusa, trừ hai cánh tay cụt ngang vai, ngực bụng hắn có vết thương xuyên thủng đáng sợ, mơ hồ có thể thấy được nội tạng đỏ hồng tổn hại bên trong.
Máu đã sắp chảy khô!
Nghề nghiệp Kỵ Sĩ không có sinh mệnh lực, năng lực tự lành cường đại, thương thế như vậy, đã có thể phán tử hình.
Sở dĩ còn sống, đại khái là giai đoạn “khổ tu sĩ” rèn luyện ra sức chịu đựng cùng ý chí, khiến hắn quật cường không chịu chết đi.
Phe trận doanh tà ác, cả thảy ba vị Thánh Giả đỉnh phong, Long Tước Ngủ Say, Huyết Tinh Chi Dịch cùng cùng Nhân Thú Tạp Giao.
Long Tước Ngủ Say là một người da trắng trung niên vẻ mặt đầy mỏi mệt, mắt khép hờ, dáng người gầy, làn da tái nhợt, một bộ dáng say rượu vừa tỉnh, mắt cũng không mở ra được.
Phía sau hắn tràn ngập bóng tối thâm trầm, bóng dáng hình người cao lớn ở trong bóng đêm như vũng bùn khi thì biến mất, khi thì hiện lên, không thấy rõ dung mạo, nhưng khi ngẫu nhiên lộ ra đường nét, lực lượng phong ấn trong thần điện liền như thủy triều dâng lên.
Ngọn lửa trong tay thần linh Học Sĩ liền sẽ xuất hiện lay động, suy yếu.
Huyết Tinh Chi Dịch cùng Nhân Thú Tạp Giao, thì một người là trung lão niên tóc xám trắng, một người là cô gái quyến rũ dáng người nóng bỏng.
Sau lưng của người trước lơ lửng một vị thần linh tóc dài râu dài, hình tượng là ông lão mặc trang phục đơn sơ Hy Lạp cổ, lôi thôi lếch thếch, quanh thân tràn ngập mùi rượu, cầm một cây pháp trượng dây leo cây nho bện thành, đỉnh chóp buông xuống quả nho cùng quả vỏ cứng.
Người sau là ác ma “Chromie” trong mười đại thần tử, chân dê sừng dê, cả người đỏ rực, cánh màng thiêu đốt ngọn lửa màu lam, con mắt dựng thẳng màu đỏ tươi.
Hạ Hầu Ngạo Thiên lấy một địch ba, đôi mắt ánh vàng rực rỡ, sau đầu có một vòng tròn màu vàng chữ phù như Phạn văn tạo thành, lúc này đang như đạp máy khâu đạp cò súng một khẩu đại pháo.
Đạp mỗi một phát, họng pháo to dài liền phun ra một mảng hào quang vàng óng, đánh về phía kẻ địch đối diện.
Giẫm mỗi một lần, hốc mắt Hạ Hầu Ngạo Thiên liền ướt át một phần.
Đạn hào quang vàng óng dày đặc như hạt mưa đánh vào mảng bóng tối thâm trầm sền sệt kia, chưa nổ tung, nhanh chóng dập tắt, hoặc bị vặn vẹo đường đạn, lao sang hai bên, lao về phía bầu trời, bị dễ dàng hóa giải.
Hạ Hầu Ngạo Thiên mặc kệ, liên tục phát ra hỏa lực, ngọn lửa ba màu không ngừng nung chảy tài liệu, đạo cụ, luyện thành những túi nguồn năng lượng, Thánh Giả Layleigh Eugene của Công Hội Thương Nhân ở bên cạnh lắp túi nguồn năng lượng.
Lò đan ở tay phải, thì không ngừng mở nắp đóng nắp, mang “chùm tia sáng hóa đá”, “vặn vẹo”, “ma chú ngủ say” các kỹ năng, luyện hóa thành vô hình.