Đều là Thánh Giả đỉnh phong, cùng khống chế thần linh pháp thân, Huyết Tinh Chi Dịch ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, đã lâm vào ngủ say.
Lĩnh vực bóng tối nhanh chóng mở rộng, xua tan chiếu sáng, khiến thần điện tiến vào đêm tối.
“Bịch, bịch...”
Hạ Hầu Ngạo Thiên, Thanh Trúc, Alicia, Hoàng Thái Cực... Liên tiếp ngã xuống đất, lâm vào mộng cảnh thâm trầm.
Thân thể Trương Nguyên Thanh lảo đảo, như gã say ngã trái ngã phải, quật cường không chịu ngã xuống.
Luồng lực lượng ngủ say này không thể phản kháng... Lần này thật sự xong đời rồi... Người kia ủy thác Long Tước Ngủ Say xử lý mình, hẳn là Linh Thác... Nhưng, hắn vì sao có thể tính được một bước này...
Trương Nguyên Thanh cũng không cách nào chống lại cơn buồn ngủ nữa, nặng nề ngã trên mặt đất, hoàn toàn mất đi ý thức.
“Này này, tỉnh lại, còn không tỉnh lại, đồng đội của ngươi sẽ chết.”
Trong bóng đêm vô cùng vô tận, Trương Nguyên Thanh nghe thấy có người đang kêu gọi mình.
…
Kinh thành!
Cảm giác vô lực cùng cảm giác lo âu quanh quẩn ở trong lòng Bán Thần phe hợp pháp, là bỏ qua kinh thành, hay bỏ qua Hải Hoàng.
Nếu lựa chọn viện trợ Hải Hoàng, kinh thành sẽ hủy hoại chỉ trong chốc lát, trung tâm quyền lực này từ nay về sau hóa thành tro bụi, cho dù có Thái Nhất môn cùng Bán Thần gia tộc Nhạc Sĩ, Học Sĩ ra mặt, kinh thành vẫn như cũ là chiến trường.
Chiến trường của Bán Thần, vẫn như cũ là sinh linh đồ thán.
Tu La chưa trực tiếp ra tay, mà là đưa ra lựa chọn, không phải là nhân từ, mà là biết rõ tinh túy của mở một mặt lưới.
Hắn nếu thực ra tay, năm vị minh chủ ngược lại không rối rắm, ngược lại có thể nhanh chóng chế định kế hoạch, giảm tổn thất đến thấp nhất.
Giữa cả hai bên đều khó, thanh âm to lớn mà hư vô mờ mịt của Thái Nhất môn chủ truyền vào bên tai Bán Thần phe hợp pháp:
“Đưa mảnh vỡ trung tâm La Bàn Quang Minh cho tôi, Thái Dương cai quản Bảng Công Đức, chỉ cần có thể vận dụng lực lượng Thái Dương, liền có thể khiến Bảng Công Đức trở về vị trí cũ, đây là phương pháp phá cục duy nhất trước mắt.”
Bảng Công Đức trở về vị trí cũ? Tinh thần năm vị minh chủ rung lên, giống như ở trong mây đen nhìn thấy một ánh rạng đông.
Đúng vậy, Bảng Công Đức chỉ cần trở về vị trí cũ, trường kiếp nạn này liền có thể bình ổn, thậm chí cũng không cần cứu viện Hải Hoàng, bởi vì giá trị công đức hạn chế toàn bộ linh cảnh hành giả, bao gồm Bán Thần.
Khốn cục của New York tự giải.
Nghĩ như vậy, năm vị minh chủ đồng thời hướng ánh mắt về phía bóng dáng âu phục màu đỏ rượu.
Năm đó, chính là vị hội trưởng này cùng tiền nhiệm Nguyên Soái, mang theo bốn vị Chúa Tể đỉnh phong của tổ chức Tiêu Dao, giống như một con ngựa ô mạnh mẽ, ở trong hỗn chiến cấp Bán Thần cướp đi mảnh vỡ trung tâm nhất.
Ngài hội trưởng im lặng không nói.
“Ông còn chờ cái gì?” Khương bang chủ nơi xa ồm ồm thúc giục, giọng điệu cực độ mất kiên nhẫn: “Ông không phải vừa rồi rất nôn nóng?”
Ngài hội trưởng thở dài: “Không đưa ra được, một chút cũng không thể đưa ra được, mảnh vỡ trung tâm La Bàn Quang Minh bị tôi cầm cố cho trung tâm mua sắm Vạn Giới rồi, chưa tới ngày, không có cách nào chuộc lại.”
“Đệch! Tới thời khắc mấu chốt thì mất kết nối, trừ chạy trốn lợi hại, chẳng được việc gì cả.” Khương bang chủ xưa nay có chuyện là nói thẳng.
Trầm mặc vài giây, tiếng của Thái Nhất môn chủ vang lên lần nữa:
“Lập tức thu thập mảnh vỡ la bàn, ít nhất sáu khối, tôi liền có thể lấy vị cách của Tinh Thần Chi Chủ câu thông Thái Dương, mau chóng đi làm.”
Hội trưởng nhíu nhíu mày, ánh mắt dưới mặt nạ lóe lên một phen, cuối cùng thở dài một tiếng, biến mất không thấy nữa.
Hắn là kẻ duy nhất trong Bán Thần có được tính cơ động siêu cao, theo lý thường phải làm đảm đương công tác chân chạy.
...
“Tỉnh lại, tỉnh lại...”
Tiếng kêu gọi rất bình tĩnh, lại có một luồng lực lượng khó mô tả, khiến ý thức ngủ say của Trương Nguyên Thanh từng chút một sống lại.
“Ai đang gọi mình?” Lông mi hắn run run, dùng hết toàn lực mở mắt ra, ngoài tầm nhìn là một mảng tối đen, lực lượng đêm tối hoàn toàn bao phủ thần điện.
Lực lượng phong ấn ẩn chứa trong đó, khiến Trương Nguyên Thanh mất đi đặc tính của Thần Dạ Du, trở nên giống với người thường.
“Tỉnh rồi?” Thanh âm lần nữa truyền đến, đến từ bên trái.
Trương Nguyên Thanh xoay đầu, theo tiếng nhìn lại, ở bên trái hắn cách mấy mét, một bóng người tản ra hào quang vàng óng ngồi xổm.
Người nọ giống như do ánh sáng tạo thành, chỉ có một đường nét hình người, không nhìn thấy ngũ quan cùng quần áo các chi tiết.
“Anh* là ai?” Trương Nguyên Thanh theo bản năng hỏi, ý thức giống như sau khi say rượu tỉnh lại, mờ mờ mịt mịt, còn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
* ở đây tác giả dùng từ ngươi, hoặc đại chỉ chung cho đối tượng đang giao tiếp, kết hợp với nội dung phía dưới nên dịch giả sẽ để gọi là anh
“Tôi là đến giúp cậu hack!” Bóng người ánh vàng rực rỡ cười nói.