Nhà cầm quyền New York lâm thời tổ chức đội nhặt xác, ở dưới đặc công dẫn dắt, chạy tới một rồi lại một địa điểm khủng bố tập kích, ven đường một khi gặp được người hoặc là anh bạn da đen lén lút, lượng công việc của đội nhặt xác liền tăng lên.
Cư dân New York một bộ phận tránh ở trong nhà không dám ra ngoài, một bộ phận thấy tai nạn bình ổn, ùn ùn lái xe chạy đi, tính đi ngoại ô tránh đầu sóng ngọn gió.
Qua vài ngày nữa, bọn họ có lẽ sẽ liên hợp lại hướng nhà cầm quyền kháng nghị, đòi sự giải thích, tạo thành tuyến phong cảnh xinh đẹp của liên bang Tự Do.
Nhưng bây giờ, bọn họ còn bận chạy trốn.
Hốc mắt Trương Nguyên Thanh hiện lên năng lượng tối đen dinh dính, thấy từng linh thể dại ra bồi hồi ở phố lớn ngõ nhỏ, bồi hồi ở nhà cao tầng, bồi hồi ở các nơi của thành thị.
Chính như Winnie Berent nói, thương vong không thể thống kê, bởi vì người gặp nạn thật sự quá nhiều.
New York cũng như vậy, trong nước thì sao?
Trương Nguyên Thanh chân đạp thần long, lượn lờ hoàn toàn không có mục tiêu, càng thấy càng trầm mặc.
Đúng lúc này, hắn bỗng nghe thấy tiếng ngáy vang dội, cúi đầu nhìn, Ngũ Trảo Kim Long không biết ngủ từ khi nào, nâng hắn xiêu xiêu vẹo vẹo lao về phía nhà cao tầng.
Vậy cũng có thể ngủ? Trương Nguyên Thanh vừa chửi má nó, vừa giải trừ hình thức vật cưỡi, để cho nó trở lại như cũ thành bộ dáng bức tượng, thu vào hòm đồ.
Hắn đứng trên không, đang muốn quay về phân bộ Thiên Phạt, điện thoại di động nhét trong túi quần vang lên.
Ngài hội trưởng gửi tới tin nhắn, hẹn hắn gặp mặt.
...
Căn phòng trống nào đó không người ở lại.
Hội trưởng mặc âu phục màu rượu đỏ im lặng xuất hiện, nhìn về phía cửa sổ.
Có bóng lưng cao ngất đứng bên cửa sổ, đang nhìn thành thị dưới ánh trời chiều ngẩn người.
Trên đường, đèn đường sáng lên, công tác cứu trợ sau tai nạn chưa bởi vì mặt trời xuống núi mà dừng lại, người liên bang chú ý tự do từ chối tăng ca, giờ phút này còn bận rộn ở phố lớn ngõ nhỏ cùng giữa từng căn nhà lầu, cao ốc.
Giá trị đạo đức chỉ biến mất ngắn ngủn năm sáu giờ, nhưng thủ đoạn giết người của linh cảnh hành giả quá nhiều, so với lưỡi hái cắt rau hẹ của tư bản còn nhanh nhẹn hơn, một làn khói độc, một cái hỗn loạn, liền có thể khiến rất nhiều rất nhiều người phàm giống như cỏ dại ngã xuống.
“Bốp bốp bốp!”
Ngài hội trưởng dùng sức vỗ tay, ngữ điệu phù phiếm khoa trương: “Chúc mừng tấn thăng Thần Nhật Du, Thái Dương Chi Chủ tương lai của chúng ta rốt cuộc không là cục cưng nữa.”
Trương Nguyên Thanh xoay người lại, chăm chú nhìn hội trưởng đeo mặt nạ màu bạc, nhếch khóe miệng:
“Tôi cho rằng ông sẽ cao hứng đến mức rap một đoạn cơ, cậu!”
Hội trưởng đeo mặt nạ màu bạc lặng lẽ nhìn Trương Nguyên Thanh, ánh mắt dưới mặt nạ sâu thẳm như đầm nước.
Trương Nguyên Thanh mặt không đổi sắc đối diện với hắn.
Trong phòng lâm vào yên tĩnh kéo dài, ai cũng không nói gì, tiếng ồn ào cùng tiếng còi xe ngoài cửa sổ thỉnh thoảng truyền vào trong phòng, hai người im lặng nhìn nhau.
Đột nhiên, ngài hội trưởng khẽ cười một tiếng: “Sao cậu có thể cho rằng tôi là ông cậu của cậu, tuy hắn rất xuất sắc.”
Trừ bản thân bại hoại gia tộc, ai còn có thể nói ra lời chẳng biết xấu hổ như vậy!
Trương Nguyên Thanh trừng mắt nói: “Ngày đó ông hẹn tôi gặp mặt ở nhà bà ngoại, sau chuyện tôi đã có chút hoài nghi, Trương Thiên Sư ngay cả thành viên tổ chức Tiêu Dao cũng đề phòng, chưa lộ ra thân phận trong hiện thực của mình, ông lại rõ như lòng bàn tay đối với vợ con ông ấy, biết nhà mẹ đẻ của vợ ông ấy ở nơi nào, cái này không hợp lý. Ông ấy dựa vào cái gì tín nhiệm ông? Nhưng nếu ông là anh rể của ông ấy, vậy thì nói thông.”
Ngài hội trưởng phản bác: “Ngu xuẩn, cậu đã quên Cẩu Tử* ở Tùng Hải?”
* Cẩu trưởng lão
Trương Nguyên Thanh nói:
“Quả thật, ông cũng có thể giống Cẩu Tử, bởi vì nguyên nhân khác biết được thân phận của Trương Thiên Sư. Vậy mẹ tôi thì sao?
“Trần Thục như vậy một phổ tín nữ* bảo thủ, mang theo phân thân cha tôi chạy ra nước ngoài đi làm việc cho ông? Bà ấy lại dựa vào cái gì vô điều kiện tín nhiệm ông? Mà ông vất vả bồi dưỡng lên Tế Thế Xã, lại có thể yên tâm giao cho một người phụ nữ bình thường tới chiếu cố. Trong tranh đoạt chiến La Bàn Quang Minh, ông nạp hết của cải, thật không dễ gì cướp được mảnh vỡ trung tâm, kết quả giao cho cha tôi.
* 1 người phụ nữ bình thường (phổ thông) nhưng lại rất tự tin
“Giữa các người không có quan hệ đặc thù, tôi không tin.”
Ngài hội trưởng lần này chưa phản bác, nói: “Tiếp tục nói.”
“Tôi từ rất sớm trước kia đã vô cùng hoang mang, Tiểu Đậu Bỉ vì sao ham thích trộm ví tiền của ông? Nó có năng lực tầm bảo, tôi ban đầu cho rằng nó là hướng về tiền, lúc ấy tôi mới trở thành linh cảnh hành giả không lâu, không quá hiểu biết đối với cơ chế tầm bảo, về sau mới biết được, nó không mẫn cảm đối với tiền, đối với vật phẩm của linh cảnh hành giả mới mẫn cảm.”