Trong ánh mắt Trần Thục lộ ra nhớ lại, hồi ức, cùng với thâm trầm nhấm nháp chuyện cũ.
“Có một ngày, ba con người đầy máu về nhà, nói mình gặp rắc rối, tiến vào nơi không nên tiến vào, tiếp xúc thứ không nên tiếp xúc. Ông ấy bệnh nặng một trận, từ đó về sau không ra ngoài nữa, chúng ta trải qua một đoạn năm tháng bình tĩnh, trong thời gian đó, mẹ mang thai con. Mà thân thể ông ấy cũng càng ngày càng kém, không còn được như ngày xưa nữa.”
“Về sau nữa, chính là Sở gia bị diệt môn, ba con mang về Ngọc Nhi. Giang Ngọc Nhị vốn tên là Sở Ngọc, Giang là họ mẹ của nó, nó không thể tiếp tục họ Sở, lại không muốn họ Trần, vì thế liền theo họ mẹ đẻ.”
“Sau khi Sở gia diệt môn, ba con thường xuyên ban đêm giật mình tỉnh dậy, người đầy mồ hôi lạnh, ông ấy không biết đang sợ hãi cái gì, mẹ từng hỏi nhiều lần, ông ấy không chịu nói, chỉ là ngẫu nhiên sẽ nghe được ông ấy lẩm bẩm: Không có khả năng, ta không có khả năng không tính đến.”
Không có khả năng không tính đến... Trương Nguyên Thanh nhíu mày, Trương Tử Chân lúc ấy đã là Chúa Tể đỉnh phong, cho dù không phải chủ tu Tinh Thần, cũng có thể thông qua Quan Tinh Thuật, nhìn thấy vạn vật diễn biến, thấy hướng đi của thế sự.
Nhưng tựa như có chuyện gì, hắn chưa tính đến, cho nên canh cánh trong lòng.
Tiết điểm thời gian đó, từng xảy ra cái gì?
“Mẹ sau đó có từng hỏi cậu không?” Trương Nguyên Thanh không hiểu liền hỏi, cảm thấy không cần thiết đi tưởng tượng cùng suy đoán.
Trần Thục lắc đầu: “Chuyện ba con ngay cả mẹ cũng không nói, sao có thể nói cho cậu của con?”
Dừng một chút, cô tiếp tục nói: “Sở gia diệt môn không lâu, ông ấy lại bắt đầu thường xuyên ra ngoài, không biết đang điều tra cái gì. Đột nhiên có một ngày, ông ấy nói muốn đi làm một việc lớn, nếu không trở về, bảo mẹ chuẩn bị tốt, mang theo cha mẹ đi ra nước ngoài.”
“Cũng may không bao lâu, ông ấy đã trở lại, đó là một lần cuối cùng ông ấy ra ngoài, từ đó về sau chưa từng rời nhà nữa, sau đó con liền sinh ra, thẳng đến lúc con sáu tuổi...”
Trong mắt Trần Thục hiện lên một vệt đau đớn: “Lúc con sáu tuổi, ông ấy đột nhiên chuyển hóa thành âm vật, thần trí thác loạn, bất đắc dĩ, dẫn cháy Nhật chi thần lực, tự thiêu mà chết.”
“Cái gì?” Trương Nguyên Thanh kinh ngạc bật thốt lên, hắn vẫn luôn cho rằng phụ thân là chết bởi Linh Thác trả thù.
Hoàn toàn không ngờ, Trương Tử Chân là dẫn cháy Nhật chi thần lực mà chết.
“Mẹ xác định ông ấy chuyển định hóa thành âm vật? Cậu cũng nói như vậy?” Trương Nguyên Thanh khó có thể tin.
Đường đường Thần Nhật Du, sao có khả năng chuyển hóa thành âm vật?
Quả thực thái quá.
“Mẹ tuy không phải linh cảnh hành giả, nhưng ngồi ở trên vị trí xã trưởng Tế Thế Xã, tầm mắt vẫn là có.” Trần Thục cho câu trả lời khẳng định.
Cô không lấp lửng, thở dài nói: “Trương Tử Chân đã bị Thái Âm nguyền rủa.”
Bị Thái Âm nguyền rủa... Con ngươi Trương Nguyên Thanh hơi co lại, thốt ra: “Linh Thác làm?”
Chuyển hóa một vị Thần Nhật Du đỉnh phong thành âm vật, ép hắn tự thiêu mà chết, nếu là Thái Âm Chi Chủ mà nói, trái lại giải thích thông.
“Cho nên, Linh Thác ở khi đó, đã nắm giữ mảnh vỡ Thái Âm bổn nguyên.” Trương Nguyên Thanh than thở.
“Đều là Thần Dạ Du, đều là Chúa Tể đỉnh phong, Trương Tử Chân gặp nguyền rủa ăn mòn, trạng thái từ từ suy yếu, mà Linh Thác tuy sa ngã, lại trở nên càng mạnh hơn.
Trước một bước đạt được mảnh vỡ Thái Âm bổn nguyên, bước vào lĩnh vực Bán Thần.
Trần Thục lắc lắc đầu: “Nói chuẩn xác, là ở sáu năm trước, Linh Thác sống lại trở về, đã là nửa Thái Âm Chi Chủ. Còn nhớ rõ việc lớn kia ba con nói không? Sau khi Sở gia diệt môn, ba con thường xuyên ra ngoài, là vì gặp cố nhân tìm kiếm giúp đỡ, muốn giết Linh Thác một lần nữa, cậu con cũng tham dự.”
“Bọn họ chưa thể giết chết Linh Thác, Trương Tử Chân ngược lại trúng Thái Âm nguyền rủa, ở sáu năm sau chuyển thành âm vật, tự thiêu mà chết?”
Trương Nguyên Thanh rốt cuộc hiểu tình huống sự việc, làm rõ chuyện cũ năm đó.
Trần Thục lại lắc đầu: “Cũng không tính hoàn toàn không có thu hoạch, trong một trận chiến đó, bọn họ đánh bị thương nặng Linh Thác, xé rách Thái Âm bổn nguyên.”
Con ngươi Trương Nguyên Thanh lập tức co rút lại.
Trần Thục thở dài nói: “Không sai, năm đó Linh Thác đã là Thái Âm Chi Chủ, là ba cùng cậu con dẫn người làm hắn bị thương nặng, đoạt đi mảnh vỡ Thái Âm.”
Trương Nguyên Thanh không tự giác nuốt ngụm nước bọt: “Mảnh vỡ Thái Âm cướp được kia... Sau đó thế nào?”
Trần Thục trả lời: “Sau khi ba con trở về linh cảnh, mảnh vỡ Thái Âm đã bị cậu con cầm đi, năm trước, hắn giao mảnh vỡ Thái Âm bổn nguyên cho Ma Quân.”
Thì ra mảnh vỡ Thái Âm bổn nguyên trong thẻ nhân vật là như vậy mà có...
Trương Nguyên Thanh bừng tỉnh đại ngộ, như vậy xem ra, Ma Quân sau khi tấn thăng Chúa Tể có thể đỗi* thiên đỗi địa đỗi không khí, bộ phận nguyên nhân là kế thừa di sản của Trương Tử Chân.
* 怼 duì, là một từ thông dụng trên Internet xuất hiện vào năm 2017. Ý nghĩa ban đầu của 怼 là oán giận. Sau này từ này được sử dụng trong giao tiếp, ý tưởng chung là đánh trả bằng lời nói hoặc thậm chí là hành động để đáp lại hành vi khiến người ta bất mãn và tức giận.