Mà Nguyên Thủy Thiên Tôn quả nhiên không phụ kỳ vọng cao, ở New York lập nhiều chiến công, lấy sức một người, đánh giết vài tên Thánh Giả đỉnh phong trận doanh tà ác đại khu thứ hai.
Sau đó, hắn lại ở trong phó bản giết chóc đoàn diệt Thánh Giả trận doanh tà ác, dẫn dắt đám người Khương Cư, Hoàng Thái Cực đạt được danh ngạch, thành tựu Chúa Tể.
Khi đọc đến nơi đây, thành viên quan phương Ngũ Hành minh cũng đã sôi trào.
Anh hùng chết đi sống lại trở về, Cú Mang luôn bị nói chuyện say sưa, Thánh Giả Cú Mang làm đại khu thứ hai vẻ vang, thế mà chính là Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Nào ngờ càng chấn động hơn còn ở phía sau, trải qua quan phương điều tra, chứng thực, người thật sự giải quyết vấn đề giá trị đạo đức biến mất là Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Nhưng giải quyết như thế nào, Ngũ Hành minh chưa nói tới.
Tin tức này liền giống như lửa cháy đổ thêm dầu, lập tức mang đề tài đẩy lên cao trào.
Diễn đàn quan phương Ngũ Hành minh, diễn đàn công tác giữa quan phương hành giả, diễn đàn chat riêng đều đang nghị luận Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Quan phương diễn đàn của đại khu thứ nhất share bài đăng Ngũ Hành minh, cũng thảo luận khí thế ngất trời.
Bị thương sau tai nạn vốn nên làm linh cảnh hành giả trận doanh thủ tự sĩ khí hạ thấp, nhưng hai tin tức này rung động lòng người, chấn lung phát hội (đến người điếc cũng có thể nghe thấy), nâng sĩ khí lên cao vút, giảm bớt lo âu cùng bất an của hành giả tầng trung tầng thấp.
Càng là thời khắc thế cục rung chuyển, càng cần tạo ra anh hùng cùng tấm gương, Ngũ Hành minh là tay già đời chơi bài này.
Trương Nguyên Thanh phối hợp lộ mặt ở trước mặt quan phương hành giả Tùng Hải, bị chụp ảnh cùng quay video, chứng thật tin tức quan phương công bố.
...
Tây Bắc, tổng đàn Binh Chủ giáo, Sợ Hãi Thiên Vương ngồi ở đài ngắm cảnh sườn núi, một tay đồ nướng, một tay cầm bia, cánh tay ngưng tụ ra sau lưng nắm điện thoại di động.
Trên điện thoại di động xem bộ tình báo Binh Chủ giáo tập hợp, phản ứng của Ngũ Hành minh, Thiên Phạt các tổ chức quan phương đối với Nguyên Thủy Thiên Tôn sống lại.
“Thật sự là danh vọng làm người ta đố kỵ nha, Ghen Tị Thần Tướng nếu còn sống, sẽ tức tới mức trở về linh cảnh ngay lập tức đi.” Sợ Hãi Thiên Vương cảm khái.
“Ghen Tị Thần Tướng đã trở về linh cảnh, không nhìn thấy cũng rất tốt.” Quỷ Đao Thiên Vương bộ dáng lão hán Tây Bắc phụ họa nói.
Giữa hai người là một cái bàn gấp, trên bàn bày đầy thịt nướng, dưới bàn là hai két bia.
Bên cạnh bàn có bốn cái ghế, Ngân Nguyệt Thần Tướng đã đi mời Ma Nhãn.
“Sau khi Thái Âm quy vị, hai vị Bán Thần nghề nghiệp Thần Dạ Du đều đang phòng bị lẫn nhau, chờ đợi phó bản Thái Dương mở ra. Nhắm chừng là không rảnh tay thu thập Nguyên Thủy Thiên Tôn.” Khuôn mặt Quỷ Đao Thiên Vương đầy u sầu: “Như thế nào mới có thể khiến Nguyên Thủy Thiên Tôn chủ động hướng ta phát chiến thiếp?”
“Hắn không hướng ngươi phát chiến thư, vậy ngươi liền phát chiến thiếp cho hắn.” Sợ Hãi Thiên Vương nói.
“Ta càng thêm hy vọng người khác tới khiêu chiến ta.” Khi nói chuyện, một bóng dáng bay lên không trung, đáp ở đài ngắm cảnh, chính là Ngân Nguyệt đi gọi Ma Nhãn uống rượu.
Chỉ thấy hắn vẻ mặt phẫn nộ, trong tay nắm một tờ giấy, đập ‘BỘP’ ở trên bàn, rít gào: “Sợ Hãi, Ma Nhãn tên khốn kia phản bội rồi.”
Sợ Hãi cùng Quỷ Đao hai vị Thiên Vương vẻ mặt trầm xuống, ánh mắt đặt trên tờ giấy, thấy một hàng chữ viết rồng bay phượng múa.
“Lão tử đầu nhập vào Nguyên Thủy Thiên Tôn rồi, đi theo Tu La lăn lộn không có tiền đồ! Lần sau gặp mặt, ta sẽ xử lý các ngươi.”
Sợ Hãi Thiên Vương chăm chú nhìn vài giây, thu hồi ánh mắt: “Uống rượu uống rượu.”
Ngân Nguyệt Thần Tướng giận dữ: “Uống rượu? Ngươi còn uống nổi rượu? Ngươi con mẹ nó không nên dẫn chúng ta đuổi giết Ma Nhãn sao!”
“Hắn muốn đi là tự do của hắn.” Sợ Hãi Thiên Vương không thèm để ý: “Thành viên Binh Chủ giáo là tự do, muốn gia nhập, ta nhận, muốn đi, ta cũng sẽ không giữ lại.”
Trên trán Ngân Nguyệt Thần Tướng nổi gân xanh: “Lão tử lười nói lời thừa với ngươi, ta muốn đi gặp Tu La.”
“Ngươi còn chưa nghe chán ‘Được’ của Tu La?” Quỷ Đao Thiên Vương tức giận nói.
Ngân Nguyệt Thần Tướng: “...”
...
Sáu giờ chiều, Trương Nguyên Thanh đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai, vào thang máy tới nhà bà ngoại.
“Tít tít.”
Hắn nhập mật mã, vặn mở tay nắm cửa phòng trộm.
Mở cửa ra, một mùi đồ ăn quen thuộc, nồng đậm bay vào xoang mũi, ngửi mùi vị này, hắn có loại cảm giác đang ở bến cảng, tâm linh an bình cùng thỏa mãn.
Trương Nguyên Thanh hít sâu một hơi, rít gào: “Bà ngoại, cháu đã trở về!”
“Về thì về, kêu cái gì mà kêu.” Ở nhà bếp truyền đến bà ngoại chán ghét đáp lại.
“Về thì về, kêu cái gì mà kêu.” Dì trẻ ở nhà bếp hỗ trợ, như con vẹt đáp lại một câu.
Ở nhà bếp truyền đến tiếng cắt thức ăn “phập phập phập” cùng hương vị nồng đậm, Trương Nguyên Thanh nghe ra là bà ngoại đang làm vịt om bia, vịt om bia trong nồi áp suất, hắn hồi bé thích nhất.