Trương Nguyên Thanh ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đẹp đen bóng sáng ngời, như chứa ngôi sao trong đó.
Nhìn nhau ước chừng mười mấy giây, dì trẻ yêu kiều hừ một tiếng: “Sao không mang Quan Nhã về nhà hả, bà ngoại tâm tâm niệm niệm đứa cháu dâu này đó.”
Trong giọng nói không chút nào che giấu vị dấm chua (ghen).
“Cô ấy lại không có ngọc phù truyền tống, sân bay New York cũng bị phá hư, muốn về nước còn phải chờ vài ngày.” Trương Nguyên Thanh cười nói: “Chờ cô ấy về Tùng Hải, tôi lại đưa cô ấy đến trong nhà ăn cơm, chị làm dì trẻ, chiêu đãi cho tốt...”
Còn chưa nói xong, đầu hắn đã bị vỗ một phát thanh thúy.
Ánh mắt Giang Ngọc Nhị lạnh như băng, khóe miệng cười lạnh: “Tôi sớm hay muộn giết cô ta.”
Một lời không hợp liền chuyển sang acc chính...
Trương Nguyên Thanh vốn muốn lướt qua đề tài này, nghĩ một chút, vẫn là cứng đầu hỏi: “Chị cái gì cũng biết hết, vì sao không nói sớm một chút? Việc này đã không trách được tôi, cũng không trách được Quan Nhã nhỉ?”
Giang Ngọc Nhị biết tất cả, lại chưa bao giờ hướng hắn thẳng thắn, ngược lại lấy thân phận Chỉ Sát cung chủ xuất hiện ở bên người hắn, nay lại trách Quan Nhã hoành đao đoạt ái.
Trong đôi mắt Giang Ngọc Nhị nhìn thẳng vào hắn, bỗng nhiên bịt kín một tầng hơi nước: “Vì khâu lại linh hồn vỡ tung của cậu, chị điên nhiều năm, vì để Giang Ngọc Nhị sinh hoạt bình thường, vì không thương tổn đến ba mẹ cùng cậu, chị đã đắp nặn một khối phân thân, chị mỗi ngày buổi tối trước khi đi ngủ đều phải soi gương thôi miên bản thân, thôi miên mình là người bình thường, như vậy mới có thể áp chế tư duy cùng cảm xúc hỗn loạn.”
“Cậu biết lúc chị ở bệnh viện làm giải phẫu mổ bụng, máu tươi kích thích đối với chị mãnh liệt bao nhiêu không? Miệng vết thương máu tươi đầm đìa, trẻ con chết non, còn có người bệnh chết đi, tất cả cái này đều sẽ khiến chị nhớ tới Sở gia diệt môn, tiến một bước kích thích sự điên cuồng của chị.”
“Nhưng chị phải chịu đựng, chị muốn tiếp tục sống ở căn nhà này, sống ở bên cạnh cậu, lúc đêm khuya vắng người, chị cũng sẽ nghĩ có người có thể đi ra cứu vớt chị, chị rất đau khổ, rất đau khổ...”
Từng giọt nước mắt ấm áp rơi trên khuôn mặt hắn. Trương Nguyên Thanh cảm giác trái tim bị đâm một phát, rất đau đớn rất bén nhọn.
Giang Ngọc Nhị cười thê lương: “Chị nói cho cậu lại có thể thế nào, chị thậm chí không biết mình có thể kiên trì bao lâu, thẳng thắn những điều này với cậu, sẽ chỉ tăng thêm phiền não mà thôi.”
“Chị đã sớm nghĩ rồi, một khi tới cực hạn, chị liền rời khỏi cái nhà này, để bại hoại gia tộc đưa chị vào phó bản Bí Mật Ngũ Hành, tự phong ấn ở vực sâu.”
Trương Nguyên Thanh đưa tay lau đi nước mắt trên má Giang Ngọc Nhị, thuận thế nâng khuôn mặt cô, thiên ngôn vạn ngữ trong lòng hội tụ thành một câu: “Xin lỗi...”
Giang Ngọc Nhị mím môi, lông mi run rẩy nhắm lại, mặc kệ trước kia có bao nhiêu đau đớn cùng bất lực, giờ khắc này lòng của cô là vui vẻ.
Môi hai người càng ngày càng gần... Đúng lúc này, trong phòng khách truyền đến tiếng vặn tay nắm cửa, ngay sau đó tiếng bước chân dồn dập tới gần cửa phòng ngủ.
Giang Ngọc Nhị nháy mắt đứng dậy, Trương Nguyên Thanh lập tức thẳng lưng, ngồi nghiêm chỉnh.
Cửa phòng ngủ bị dùng sức đẩy ra, là biểu ca Trần Nguyên Quân khuôn mặt tiều tụy.
Trương Nguyên Thanh hít sâu một hơi, bình phục cảm xúc, cố ý dùng giọng điệu vui đùa trêu ghẹo: “Biểu ca, hai tháng không gặp, anh cũng có thể trao đổi thân phận với cậu rồi.”
Hắn đang trêu chọc biểu ca biểu hiện càng thêm già nua.
Trần Nguyên Quân vốn muốn nói cái gì, nhìn thấy Giang Ngọc Nhị, muốn nói lại thôi: “Dì trẻ, sao dì ở phòng của Nguyên Tử?”
Hắn sau đó liếc một cái dáng người tuyệt vời mặc áo ba lỗ cùng quần đùi, nhíu mày nói: “Dì không lạnh sao?”
Sắp cuối năm rồi, Tùng Hải ban đêm rất ẩm thấp lạnh lẽo.
“Ồ, tới tìm Nguyên Tử chơi game switch cho khỏe người.”
Giang Ngọc Nhị mặt không đổi sắc sử dụng “trấn an”, “Hai đứa nói chuyện đi, dì về phòng ngủ.”
Trần Nguyên Quân theo bản năng cho rằng sự việc chính là như thế, không nghĩ nhiều, nhìn theo dì trẻ rời khỏi phòng, sau khi nghe được cô tiến vào khuê phòng cùng đóng cửa lại, hắn cũng nhanh chóng đóng cửa lại, vẻ mặt nghiêm túc đi đến bên giường.
“Làm sao vậy?” Vẻ mặt Trương Nguyên Thanh cũng trở nên nghiêm túc theo.
Trần Nguyên Quân trầm giọng nói: “Nguyên Tử, anh gần đây vẫn luôn ở văn phòng cảnh sát đối chiếu hồ sơ...”
Hắn nói đơn giản về công việc của mình, cũng đang tìm từ cùng ấp ủ.
“Ở trong quá trình dò hồ sơ, kỹ thuật viên bên anh khôi phục một phần hồ sơ điện tử bị xóa. Đó là một phần hồ sơ dân cư mất năm 2019 tích, người mất tích là... Lôi Nhất Binh!”
Trương Nguyên Thanh ngẩn người, anh Binh ba năm trước đã mất tích? Mình sao con mẹ nọ không biết?
Tuy anh Binh sau khi vào đại học, cùng mình mỗi người một nơi, hai anh em liên hệ dần dần ít đi, nhưng không đại biểu đoạn tuyệt liên hệ, hắn ngẫu nhiên vẫn sẽ cùng anh Binh lên mạng khai hắc*, chia sẻ ảnh nóng cùng link.
* chơi game trên mạng nhưng vẫn giao tiếp được với nhau qua giọng nói