Trương Nguyên Thanh chợt nheo mắt: “Tôi tựa như biết là chuyện gì rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tôi ngày mai sẽ đi kinh thành một chuyến, hỏi Triệu trưởng lão chuyện hội Đồng Chu.”
Phó Thanh Dương dừng chém, nhìn qua.
Ánh mắt hai người giao tiếp, vẻ mặt đều trở nên ngưng trọng.
...
Hôm sau.
Một chiếc xe taxi dừng ở đầu ngõ nhỏ cũ kỹ, người trẻ tuổi đeo kính râm cùng khẩu trang sau khi trả tiền xe, đứng ở ven đường quan sát ngõ nhỏ tràn ngập hơi thở lịch sử.
Cố phải nói hơi thở lịch sử nồng hậu bao nhiêu, trái lại cũng không đến mức, mùi vị niên đại 60-70 của thế kỷ trước nặng hơn chút.
Trương Nguyên Thanh đi vào ngõ nhỏ cũ kỹ chỉ từng thấy trên phim ảnh, tường xám ngói đen, cửa gỗ hai cánh loang lổ, có mấy hộ gia đình trước cửa còn giữ lại giếng nước bơm tay nguyên thủy, giống như tản bộ ở kinh thành thế kỷ trước.
Vừa đi vài bước, liền nhìn thấy trong góc phía trước, tiểu Triệu vẻ mặt nghiêm túc chui ra.
Tiểu Triệu vẻ mặt nghiêm túc hướng về hắn vẫy vẫy tay.
Trương Nguyên Thanh bước nhanh tiến lên, kéo hắn đến góc tường, nhìn trái ngó phải một phen, thấp giọng nói: “Anh xác định muốn theo tôi cùng đi gặp Triệu trưởng lão? Nếu hắn thật sự là gián điệp, bị tôi vạch trần, tôi đây là phân thân, chết thì chết, nhưng anh có thể sẽ có nguy hiểm.”
“Cậu có chứng cứ nào chứng minh cụ của tôi là gián điệp?” Tiểu Triệu không phục.
“Không có chứng cứ, nhưng tôi ngày hôm qua gặp một sự kiện.” Trương Nguyên Thanh mang việc Thuần Dương chưởng giáo hù dọa mình nói cho Triệu Thành Hoàng nghe.
Sắc mặt Tiểu Triệu càng thêm khó coi: “Nếu cụ thật sự là gián điệp, nếu bị cậu vạch trần, vậy cũng không cần thiết giết tôi, bởi vì vậy không diệt được khẩu.”
“Có đạo lý...” Trương Nguyên Thanh thở dài: “Tôi biết suy nghĩ muốn tự mình chứng kiến của anh, vậy đi cùng đi.”
Triệu Thành Hoàng dẫn đường phía trước, nói: “Cụ mấy ngày gần đây đều ở bên ngoài xử lý công việc, nhưng tôi vừa mới gọi điện thoại cho cụ, nói cậu muốn gặp cụ, cụ lập tức đáp ứng. Tôi cảm thấy cụ là lo lắng tôi đưa cậu vào tầng hầm ngầm, linh phó thủ hộ không đối phó được cậu, cho nên dứt khoát tự mình đến ứng phó.”
Vài phút sau, Triệu Thành Hoàng dẫn theo hắn tới trước cửa một tứ hợp viện, gập ngón tay gõ vòng đập cửa đầu thú hai lần: “Cụ, Nguyên Thủy Thiên Tôn đến rồi.”
Kẹt ~ Cửa gỗ loang lổ vết mối mọt tự mở rộng.
Triệu Thành Hoàng dẫn Trương Nguyên Thanh đi vào, tòa nhà chiếm diện tích hơn 100 mét vuông, có cây hòe, có giếng nước, có ba căn nhà ngói xanh hình chữ Nhất.
Dưới tàng cây hòe bày bàn trà cùng ghế gỗ.
Triệu trưởng lão tóc hoa râm, vẻ mặt nghiêm khắc, lưng thẳng tắp ngồi ở bên bàn trà, đang pha trà.
Trương Nguyên Thanh sải bước tiến lên, nhìn khuôn mặt có ba bốn phần tương tự kia với Triệu Thành Hoàng, khom người ân cần thăm hỏi: “Triệu trưởng lão.”
“Ngồi đi.” Triệu trưởng lão khẽ gật đầu.
Hai người vào ngồi.
Triệu trưởng lão bày ra bát uống trà đã từng làm nóng, nhấc ấm trà lên, rót vào nước trà màu nâu đậm, nói: “Đến vừa lúc, nếm thử đi.”
Trương Nguyên Thanh nâng bát uống trà lên, khẽ nhấp một ngụm, tán thưởng: “Nước trà trong, vị trà thuần khiết, hơi đắng mà không chát, vào cổ dư vị ngọt, trà ngon, thật sự là trà ngon.”
Triệu trưởng lão hài lòng gật đầu: “Cậu cũng hiểu uống trà?”
“Không hiểu, lời vừa rồi đều là nói bừa.” Trương Nguyên Thanh rất thành thực.
Triệu trưởng lão nghe hiểu ý tứ của hắn, giọng điệu không nhanh không chậm: “Cậu giựt giây Thành Hoàng vào tầng hầm ngầm của tôi, theo tính tình lão phu, hôm nay nên đánh đuổi cậu ra ngoài. Nhưng nó được cậu quan tâm thâm hậu, phần ân tình này lão phu nhớ, muốn hỏi cái gì thì hỏi đi, nhưng tôi không nhất định sẽ trả lời cậu.”
“Triệu trưởng lão, ngài là thành viên hội Đồng Chu?” Trương Nguyên Thanh đi thẳng vào vấn đề.
“Hội Đồng Chu...” Triệu trưởng lão rõ ràng ngẩn ra, nhìn vào mắt Triệu Thành Hoàng, giật mình nói: “Mấy đứa là vì chuyện này mà đến?”
Trong nháy mắt này, Trương Nguyên Thanh rõ ràng từ cảm xúc của lão Triệu cảm ứng được kinh ngạc cùng bất ngờ, hắn thử nói, “Triệu trưởng lão cho rằng chúng tôi là vì cái gì?”
Triệu trưởng lão chưa trả lời, mà là nói: “Cậu muốn biết cái gì về hội Đồng Chu?”
Trương Nguyên Thanh không giấu diếm, mang từ đầu đến cuối mình điều tra hội Đồng Chu nói cho Triệu trưởng lão, sau đó hỏi: “Ông cảm thấy, lúc trước tập kích Hoắc Chính Khôi là ai? Trừ ba vị minh chủ, ngài còn biết người nào là xuất thân hội Đồng Chu? Tôi nghe Khương bang chủ nói, phân hội nào đó của hội Đồng Chu từng xảy ra nội chiến, toàn bộ thành viên đều đã chết, ngài biết chuyện này không?”
Hắn một hơi mang toàn bộ nghi hoặc đều hỏi ra.
Triệu trưởng lão bưng bát trà lên, nhấp một ngụm, khuôn mặt nghiêm khắc lộ ra một mảng hồi ức, thong thả nói ra:
“Cũng sắp một trăm năm rồi, cậu không nói, tôi thậm chí cũng quên hội Đồng Chu cái tổ chức này rồi. Hội Đồng Chu thật ra là một tổ chức rất rời rạc, cũng rất kín đáo, chúng tôi cần che giấu mình mọi lúc, phụ trách ám sát, đồng thời còn cần phòng ngừa bị linh cảnh hành giả trận doanh tà ác tận diệt.”