Hai nhiệm vụ phụ tuyến hắn cần làm là “sống sót 24 giờ” cùng “tìm ra gián điệp” .
“Sống sót 24 giờ nói rõ hoàng cung của trẫm không an toàn nha, hai nhiệm vụ phụ tuyến này có thể là liên hệ, nguy hiểm đến từ gián điệp ẩn núp trong hoàng cung, như vậy, kế tiếp mục tiêu đã rất rõ ràng, tìm ra gián điệp, nếu tìm gián điệp, phải có đủ tình báo chống đỡ. Ừm, trước tìm hiểu tình huống trong hoàng cung...”
Đang nghĩ, Trương Nguyên Thanh liền nghe thấy ngoài rèm truyền đến giọng ồm ồm thúc giục: “Bệ hạ, ngài nên uống thuốc rồi, thái y từng nói, thuốc phải uống lúc nóng, nguội rồi dược hiệu giảm hẳn.”
Ngoài rèm, bóng dáng khôi ngô cao lớn kia lại xuất hiện.
“Trẫm biết rồi.” Trương Nguyên Thanh giọng điệu không kiên nhẫn đáp lại một câu, chờ cung nữ đội một cái miện ngọc tơ vàng ở trên đầu, hắn đi đến trước gương đồng đánh giá bản thân.
Một thanh niên bộ dáng tuấn tú, cao gầy, sắc mặt lộ ra một vệt tái nhợt bệnh trạng, ánh mắt ảm đạm, không đủ sáng ngời, điển hình tửu sắc vét sạch thân thể.
“Thân thể yếu ớt nghiêm trọng nha, niên đại này, vừa gặp phải bệnh tật đột phát, rất dễ dàng băng hà...” Trương Nguyên Thanh nói thầm trong lòng.
Thế này nào có bộ dáng thiên chi kiêu tử Nguyên Thủy Thiên Tôn? Cho dù Quan Nhã đứng trước mặt hắn, chỉ sợ cũng không nhận ra được.
Vén rèm lên, đi đến sảnh ngoài.
Trong phòng trang trí xa hoa, thảm chỉ vàng đắt đỏ, trên tường treo tranh chữ danh gia, trên giá đồ cổ là đồ gốm, đồ ngọc, hoa lan bên cửa sổ cũng là giống quý báu.
Trên bàn tròn trải tơ lụa vàng tươi đặt một bát thuốc hơi nóng dần tan đi.
Một hoạn quan trung niên dáng người khôi ngô đứng bên cạnh bàn, khóe mắt có nếp nhăn, thái dương như sương, nét mặt ngưng kết sự bực tức, giống như có thể ra tay đánh người bất cứ lúc nào.
Trương Nguyên Thanh ngồi tới bên cạnh bàn, bưng bát lên nhấp một ngụm, chỉ cảm thấy cay đắng khó ngửi, làm người ta nôn khan, cố ý lớn tiếng nói: “Đây là thuốc gì, có thể so với nước phân, cầm đi cầm đi, trẫm không uống.”
Mục đích hắn làm như vậy, một là duy trì hình tượng hôn quân, hai là lấy phương thức hợp lý mở ra đề tài, tìm hiểu tình báo.
Hoạn quan trung niên tóc mai ngả sương nhíu mày, dùng một loại giọng điệu “Ta nói hẳn hoi với ngươi, ngươi tốt nhất đừng có không biết điều”, nói: “Bệ hạ, độc tố trong cơ thể ngài còn chưa loại trừ, thái y nói, ít nhất mười ngày mới có thể hoàn toàn khôi phục, ngài tốt nhất đừng gần nữ sắc nữa.”
Cung nữ đêm qua thị tẩm rụt cổ, vẻ mặt đầy sợ hãi.
Độc tố? Mắt Trương Nguyên Thanh sáng lên, cố ý lớn tiếng nói: “Độc tố? Độc tố gì, liên là chân long thiên tử, cửu ngũ chi tôn, bách độc bất xâm.”
Hoạn quan trung niên tóc mai ngả sương dựng thẳng lông mày, tới gần vài bước, ở cao hướng xuống nhìn chằm chằm hắn:
“Rắm... Ngài là cửu ngũ chi tôn không giả, nhưng một lọ Hạc Đỉnh Hồng vẫn có thể lấy mạng ngài. Ba ngày trước, ngài đã trúng độc, nếu không phải lão nô kịp thời phát hiện, ngài đã băng hà.”
Triệu Thuấn tên hôn quân này tuy ăn chơi đàng điếm, sống tiêu dao, nhưng ngay cả thái giám cũng có thể tỏ thái độ với hắn, nói rõ không có lấy một chút thực quyền.
Thái giám có thể cũng là người của Trịnh gia... Ba ngày trước đã trúng độc, như vậy xem ra, gián điệp đã từng ra tay một lần...
“Trong 24 giờ, mình sẽ gặp ám sát một lần nữa, thủ đoạn đại loại như hạ độc, nếu không thể tìm ra gián điệp, xác suất đại khái liền GG.” Trương Nguyên Thanh ý niệm chuyển động, một lần nữa ở trong lòng cảm khái: “Ma Nhãn, Tiểu Phó, cô vương cần các ngươi hộ giá nha!”
“Thuốc này quá khó uống rồi, cầm xuống đi.” Trương Nguyên Thanh đẩy bát tới một bên, nguyên chủ đã thiếu chút nữa trúng độc bỏ mình, vậy hắn tuyệt đối không thể động vào bất cứ thứ gì trong hoàng cung nữa.
Không chừng gián điệp ngay trong tẩm cung, không chừng ngay trong cung nữ cùng thái giám ở hiện trường, bất cứ sự lơ là sơ ý nào, hắn đều sẽ chết ngay lập tức.
Hoạn quan trung niên khôi ngô tức giận nói: “Bệ hạ, ngài nếu không uống thuốc, ta cũng chỉ có thể đút cho.”
“Cẩu nô tài...” Trương Nguyên Thanh dứt khoát ra sức đập vỡ bát, giận tím mặt: “Ngươi tên hoạn quan không trym này, dám uy hiếp trẫm!”
Ngực hoạn quan trung niên phập phồng một phen, cuối cùng phẩy tay áo bỏ đi.
Nhìn hoạn quan trung niên rời đi, ánh mắt Trương Nguyên Thanh khẽ động, đuổi người khác đi, gọi tới cung nữ đêm qua thị tẩm, hừ lạnh nói: “Hắn là ai?”
Trong hoàng cung to lớn, hắn trước mắt chỉ tin tưởng tiểu cung nữ này.
Nếu nàng là gián điệp, Triệu Thuấn đã mất mạng, ngàn phòng vạn phòng, người bên gối khó phòng.
Tiểu cung nữ hẳn là NPC phó bản cho, an toàn tin cậy, có thể từ trên người nàng thu hoạch tin tức nhất định.
“Hắn là Lý thường thị...” Tiểu cung nữ có chút mờ mịt, không rõ bệ hạ vì sao có câu hỏi này.
“Lý thường thị? Hắn đáng giá tín nhiệm không?” Trương Nguyên Thanh hỏi.