Thiên Đạo Bất Công giọng khàn khàn thản nhiên nói:
“Thao túng thân thể này liên lạc với Hắc Vô Thường, tìm hiểu ra kế hoạch một bước tiếp theo của hắn.”
Còn có thao tác này? ! Trương Nguyên Thanh vui sướng một phen, Phó Thanh Dương đã sớm dự đoán được trên người Thiên Đạo Bất Công không có khả năng tra ra hành tung của Hắc Vô Thường, cho nên xin trước đạo cụ tương ứng.
Gã này tuy rắm thối cao ngạo lạnh lùng, nhưng quả thật lợi hại, là đồng đội làm người ta an tâm.
Sau đó, trong lòng Trương Nguyên Thanh “bộp” một cái.
Nội dung hỏi linh, hắn là có giấu diếm, Hắc Vô Thường nếu hỏi chuyện anh Binh, nên làm cái gì bây giờ?
Nếu Phó Thanh Dương không đáp được, rất có thể lộ tẩy, cái này sẽ làm cố gắng nhiều ngày qua của bọn họ nước chảy về biển đông.
Nếu là thẳng thắn chuyện anh Binh, lấy sự sâu sắc của Phó Thanh Dương, sợ là có thể phát giác không ít thứ.
Cái này gọi là kế hoạch không theo kịp biến hóa, việc đời luôn vô thường như thế.
“Bách phu trưởng anh minh thần võ.” Trương Nguyên Thanh đè xuống sự lo âu trong lòng, theo thường lệ nịnh bợ.
Thiên Đạo Bất Công hơi nhếch khóe miệng, giọng trầm thấp thản nhiên nói: “Lần sau có thể đổi một ít từ ngữ dễ nghe hơn chút, tôi cũng không phản cảm.”
Nói xong, con rối này đi đến bên người Phó Thanh Dương, cõng bản thể lên.
Đây là trả giá sử dụng đạo cụ? Nhìn thấy một màn này, trong lòng Trương Nguyên Thanh suy đoán, tiếp theo liền nghe “Thiên Đạo Bất Công” thản nhiên nói:
“Binh dong có hai sự trả giá, một, chỉ có thể thao túng người chết. Hai, trong lúc thao túng con rối, bản thể không thể nói chuyện, không thể hành động.
Sự trả giá này có hơi nặng nha, cái này tính là gì, tự mình cõng mình? Nếu con rối đổi thành em gái, mình đột nhiên có rất nhiều thao tác xấu hổ, không, không thể nghĩ tiếp... Trương Nguyên Thanh lắc lắc đầu, đuổi ý tưởng lớn mật ra khỏi đầu óc.
Ba người quay về xe MPV, dựa theo hình ảnh Trương Nguyên Thanh ở trong trí nhớ nhìn thấy, đã tìm được địa điểm Thiên Đạo Bất Công ẩn thân.
Nó ở chỗ giao giới của khu Khang Dương cùng khu Phong Huy, một căn nhà trọ không mới cũng không cũ.
Bóng đêm nặng nề, đèn đường chiếu ra ánh sáng cô tịch, bóng cây lay động ở trong gió, trừ mấy cửa hàng tiện lợi 24 giờ còn đang mở cửa buôn bán, cửa hàng khác đều đã đóng cửa.
Xe MPV màu trắng đỗ ở ngoài nhà trọ, Trương Nguyên Thanh mở cửa xuống xe, mị hoặc bảo vệ cửa.
Thiên Đạo Bất Công cõng bản thể, đi theo phía sau Trương Nguyên Thanh, vào nhà trọ.
Trương Nguyên Thanh đi trước dẫn đường, dựa theo trí nhớ của mình, tới lầu ba, đứng ở cửa phòng 302.
Phó Thanh Dương thao túng Thiên Đạo Bất Công, lấy ra chìa khóa, mở cửa phòng.
Tiến vào phòng, Trương Nguyên Thanh nhìn quét một vòng trong bóng đêm, gian nhà trọ này hai phòng ngủ một phòng khách, tổng diện tích đại khái 70 mét vuông.
Bố trí đơn giản, bàn ăn trải vải chống bụi, đồ làm bếp đã lâu chưa sử dụng, thiếu khí tức sinh hoạt.
Nghĩ hẳn Thiên Đạo Bất Công chỉ coi nơi này trở thành điểm dừng chân lâm thời.
“Vật liên lạc Hắc Vô Thường ở phòng ngủ.” Trương Nguyên Thanh đi ở phía trước, đẩy ra cửa phòng ngủ.
Vừa vào phòng, hắn liền ngửi được một mùi lạ như có như không, ngay sau đó, đầu váng mắt hoa, phổi khó chịu, nhịn không được muốn ho khan thành tiếng.
Phó Thanh Dương thao túng Thiên Đạo Bất Công, thản nhiên nói: “Trong phòng ngủ tràn ngập khí thể có độc, cậu nói cho tôi biết đạo cụ liên lạc ở nơi nào, sau đó mang theo thân thể tôi ra ngoài.”
Trương Nguyên Thanh gật gật đầu, lui lại mấy bước, nói:
“Ở trong tủ quần áo.”
Thiên Đạo Bất Công gật đầu, giao bản thể cho Trương Nguyên Thanh, tự mình vào phòng ngủ.
“Rầm!” Cửa phòng đóng lại.
Trương Nguyên Thanh thì cõng Phó Thanh Dương, rời khỏi nhà trọ, chờ đợi ở trong hành lang yên tĩnh.
Trong phòng ngủ, Thiên Đạo Bất Công lau sơ qua vết máu trên người, mở ra cửa tủ quần áo bằng gỗ, tìm ra một cái bát đồng xanh.
Cầm vào tay thấy nặng nề, thân bát điêu khắc xà trùng con rết các độc vật, miệng bát bay ra một mùi lạ hơi gay mũi.
Thiên Đạo Bất Công cầm bát, tới bên cạnh bàn, cắt cổ tay, để máu tươi chảy vào trong bát.
Căn cứ tình báo Trương Nguyên Thanh hỏi linh đạt được, cái miệng bát này không cần thao tác khác, cho đủ máu tươi là được.
Máu tươi rất nhanh hội tụ bao trùm đáy bát, hội tụ non nửa bát.
Trong khoảng khắc, máu tươi trong bát sôi trào, từng làn sương máu dâng lên, ngưng tụ thành một khuôn mặt người mơ hồ, phát ra thanh âm bén nhọn:
“Như thế nào?”
Thiên Đạo Bất Công cúi đầu, khom người nói: “Lão đại, Nguyên Thủy Thiên Tôn đã chết, Hoa Hồng Đêm Tối đã hướng chúng ta chứng minh thành ý.”
Sương mù máu di động, trong thanh âm bén nhọn mang theo vài phần ý cười:
“Tốt lắm, sau này giao tiếp, ta sẽ để Thiếu Phụ phụ trách, ta tính hai ngày sau, chạm trán với người của Hoa Hồng Đêm Tối. Tới lúc đó, ngươi đến chỗ cũ.”
Thiên Đạo Bất Công khom người nói: “Vâng!”