Nhã phu nhân cũng có động cơ trở thành gián điệp, mưu hại hoàng đế.
Lui một bước mà nói, giả thiết lúc trước tiết mục cướp dân nữ chính là Bắc triều bố cục thì sao?
Lấy thân phận bị bắt tiến vào hoàng cung, có thể đánh mất nghi ngờ cùng đề phòng của Nam triều trên trình độ nhất định, dù sao cũng là hoàng đế cướp đến, không phải chủ động vào cung.
Mục tiêu 5: Vương ca cơ.
Sở dĩ hoài nghi Vương ca cơ, là vì trong vài ngày trước khi Triệu Thuấn gặp chuyện, đều từng tiếp xúc với cô gái này, mặc kệ là độc dược mạn tính hay thuốc độc mạnh, cô đều có hiềm nghi.
“24 giờ có hơi ngắn, chỉ dựa vào một mình mình, muốn lôi ra gián điệp độ khó có chút lớn.”
Trương Nguyên Thanh giật mình, bảo cung nữ gọi đến thị vệ ngoài điện, trầm giọng nói: “Trẫm mấy ngày trước bị gián điệp hạ độc, Hoàng Thành ti các ngươi có bắt được tội nhân hay không?”
Phó bản cho quá ít tin tức, thời gian quá gấp, muốn dựa vào chính mình căn bản không có khả năng, nhưng có thể dựa vào NPC trong phó bản.
Thị vệ ngập ngừng nói: “Bệ hạ, việc này do Trịnh thống lĩnh cùng Lý thường thị phụ trách, thần không biết!”
Trịnh thống lĩnh? Họ Trịnh... Là người của ngoại thích Trịnh gia? Trong lòng Trương Nguyên Thanh vui vẻ, liền nói ngay: “Mau mau đi mời.”
Trịnh gia tuy nắm giữ triều chính, dẫn tới tham quan ô lại hoành hành, nhưng Trịnh gia dù sao cũng là ngoại thích, cùng Triệu Thuấn là “người một nhà”, tuyệt đối sẽ không hy vọng Triệu Thuấn tráng niên mất sớm.
Dù sao Triệu Thuấn không có con nối dõi, nếu băng hà, như vậy vua mới liền rơi vào tôn thất, tôn thất cũng sẽ không nhận Trịnh gia.
Bởi vậy, ở trên hành động bảo hộ Triệu Thuấn, tìm ra gián điệp, nhất định tận hết sức lực.
Rất nhanh, một người trẻ tuổi mày kiếm mắt sáng, mặc giáp trụ, sải bước đi vào tẩm cung, ôm quyền khom người: “Trịnh Long Đồ, ra mắt bệ hạ!”
Trương Nguyên Thanh hỏi: “Có tìm được gian tặc mưu hại trẫm hay không?”
Trịnh Long Đồ lắc đầu: “Còn chưa tìm được.”
Trương Nguyên Thanh giận tím mặt, đập bàn tức giận mắng: “Phế vật, trẫm muôi các ngươi làm chi, còn không bằng nuôi một đàn lợn. Cho ngươi sáu canh giờ, nếu tìm không thấy hung thủ nữa, trẫm liền chém ngươi.”
Đoạn lời này rất phù hợp phong cách của Triệu Thuấn.
Trịnh Long Đồ biến sắc, chợt cúi đầu: “Vâng!”
Tràn đầy cảm giác gấp gáp đi ra khỏi điện.
Ài, hoàng đế là phế vật, thần tử cũng là phế vật! Trương Nguyên Thanh bỗng cảm thấy có chút đói khát, bảo cung nữ đưa tới điểm tâm, trước dùng cung nữ thử độc, sau khi xác nhận không đáng ngại, ăn qua loa mấy miếng, sau đó đi vào ngự thư phòng.
Trên bàn ngự bày tấu chương thật dày, những sổ con này đều là trải qua sàng chọn, không cần hoàng đế phê duyệt, chỉ cần phê đỏ là được.
Quá khứ, Triệu Thuấn vẫn luôn phê đỏ, mặc kệ cái gì cũng phê đỏ, tấu chương không cần phê đỏ là không đưa đến nơi đây.
Trương Nguyên Thanh lật xem tấu chương, phát hiện một nửa sổ con là buộc tội Dương gia, một nửa sổ con khác là buộc tội Dương Sách.
Kiên nhẫn xem một lát, mới biết được Dương Sách là Phiêu Kỵ tướng quân, thống soái ba quân lần này chống đỡ quân đội Bắc triều xâm nhập, cũng là em trai ruột của hoàng hậu.
Nam triều hai họ ngoại lớn, Dương gia cùng Trịnh gia là đối thủ, thế như nước với lửa.
Mà bởi vì hoàng hậu chưa sinh con, Dương gia ở hoàn cảnh xấu, ngoại thích Trịnh gia có thâm niên vẫn luôn đè Dương gia ra đánh.
“Phó bản này hẳn là có hai bản đồ, một cái là quốc đô, một cái là Lâm Hạ, ta ở quốc đô, lão đại hẳn là ở Lâm Hạ. Cái này phù hợp nghề nghiệp Yển Sư của hắn, Dương Sách vô cùng có khả năng chính là lão đại...”
Trương Nguyên Thanh rất nhanh làm ra phán đoán.
Phó Thanh Dương là Yển Sư cấp 8, không có khả năng là lính tôm tướng cua, chỉ có Dương Sách thống soái ba quân mới hợp lý, Dương Sách là Nguyên Soái, chiến bại nhất định phải chết, cấp bậc độ khó cũng phù hợp.
“Tất nhiên là Tiểu Phó, vậy các ngươi cũng đừng nghĩ buộc tội...”
Trương Nguyên Thanh ngồi ở trước bàn ngự, nhấc bút lông, mang tấu chương buộc tội hết thảy bác bỏ một lần, lúc này mới hài lòng buông bút, dẫn hai thị vệ rời khỏi tẩm cung.
Kế tiếp, chính là mang theo ánh mắt phê phán, thẩm duyệt hậu cung của Triệu Thuấn.
Nói tới hậu cung, ở sau khi Trịnh thái hậu chết, chuyện thứ nhất Triệu Thuấn làm, chính là mở rộng hậu cung, chẳng những mang kiến trúc cũ xây dựng lại, còn ở phía đông vườn ngự uyển chọn một khu đất cao thoáng, cả ngày điều động thợ thuyền, xây dựng cung điện mới.
Mang kho một phủ điều sạch sẽ, hút xương tủy thiên hạ hết đợt này tới đợt khác, điều động công dịch một năm mới hoàn thành.
Trương Nguyên Thanh ngồi xe hươu di chuyển chậm rãi ở mặt đường rộng rãi trải đá, đẩy rèm ra nhìn, chỉ thấy lầu các cao thấp tôn nhau lên, họa đống cùng phi manh mơ hồ cấu kết, hoặc lộ chéo ra mấy khúc chu lan, hoặc nhìn thấy màn thêu, châu quang ngọc khí soi ánh mặt trời, lấp lánh thành ngũ sắc, tựa như tiên cảnh.
* họa đống: sơn vẽ cột và nhà
phi manh: mái hiên bay, cũng để ám chỉ nhà cao tầng
chu lan: hàng rào sơn đỏ