Vì thế, dứt khoát cấu kết nguyên soái Bắc triều Thác Bạt Quang Hách hành thích vua soán vị.
Chỉ cần Trịnh gia giúp Thác Bạt Quang Hách đánh sập thủ quân cuối cùng của Nam triều, Nam triều chính là thịt cá mặc cho người ta xâm lược. Đến lúc đó, Thác Bạt Quang ủng hộ ai, người đó chính là hoàng đế Nam triều.
Nhưng làm như vậy phiêu lưu rất lớn, tương đương giao tài sản tính mạng cho kẻ địch, bảo hổ lột da có thể có kết cục gì tốt?
Tuy Trịnh Long Đồ nói Thác Bạt Quang Hách muốn dưỡng khấu tự trọng, nhưng ngay cả Trương Nguyên Thanh cũng cảm thấy không đáng tin, huống chi là gia chủ Trịnh gia chìm nổi quan trường?
Cho nên Trịnh gia còn có chỗ dựa khác, làm bọn họ có thể yên tâm cấu kết với Thác Bạt Quang Hách.
Chỗ dựa này... Hẳn là quốc sư!
“Nhiệm vụ chủ tuyến quả thật rất rõ ràng rồi, kẻ địch chiến trường bên kia là quân đội Bắc triều, mà mình bên này kẻ địch là Trịnh gia cùng quốc sư, cũng không biết quốc sư lai lịch thế nào.”
Chẳng qua, hắn còn có một ít chuyện chưa nghĩ ra, vì sao đồng đội của mình sẽ ‘đối đầu’ với hắn, chỉ là phó bản muốn tăng độ khó?
Trương Nguyên Thanh cảm thấy không có khả năng lắm, phó bản yêu cầu cao độ bình thường đều có kịch tình vững chắc, cũng có thể là hôn quân làm người người oán trách, thế lực phản loạn sau lưng các nàng muốn ám sát hôn quân.
Nếu là như vậy, mình hy vọng thế lực phản loạn là làm nền, bằng không thì quá khó rồi.
Trương Nguyên Thanh than thở.
Thu nạp suy nghĩ, hắn xoay người ngồi dậy, gọi cung nữ, phân phó: “Đêm dài đằng đẵng, không lòng dạ nào đi ngủ, đi mời Uyển mỹ nhân tới đây, trẫm muốn nàng thị tẩm.”
Uyển mỹ nhân? Cung nữ thiếp thân kia ngẩn ra một phen, cẩn thận nhắc nhở: “Bệ hạ, Uyển mỹ nhân hôm nay mưu toan ám sát, bị đồng lõa cứu đi rồi.”
“Không phải nàng ấy.” Trương Nguyên Thanh khoát tay: “Trẫm nói là một Uyển mỹ nhân khác.”
Một Uyển mỹ nhân khác? Một Uyển mỹ nhân khác! Cung nữ giống như nhớ tới cái gì, nháy mắt không thể khống chế được bản thân, lộ ra vẻ mặt gặp quỷ.
Sau đó là vẻ mặt tín ngưỡng sụp đổ.
Ngươi đây là vẻ mặt gì? Người đâu, kéo ra ngoài ngọ môn chém đầu!
Trương Nguyên Thanh không vui nhìn chằm chằm cô: “Cần trẫm lặp lại một lần nữa?”
Hắn vừa gặp chuyện, cấm quân Hoàng Thành ti bảo vệ ngoài điện, trong đó có thể sẽ có cơ sở ngầm của Trịnh gia, không có lý do triệu Uyển mỹ nhân, nhất định sẽ bị hoài nghi.
Cho nên thị tẩm, là lý do không một kẽ hở nào, Triệu Thuấn từng được Uyển mỹ nhân cứu, nay gặp ám sát, thiếu cảm giác an toàn, khát vọng bả vai rộng lớn của người từng cứu tính mạng hắn để dựa vào, hợp tình hợp lý.
Nàng lắp bắp nói: “Vâng, vâng... Nô tỳ lập tức đi mời...” Cúi đầu vội vàng rời đi.
Cung nữ nếu nhiều chuyện một chút, mình ở trong hoàng cung liền xấu hổ chết mất, chẳng qua không sao, chuyện xấu của mình chính là chuyện xấu của Triệu Thuấn, chuyện xấu của Triệu Thuấn không phải chuyện xấu của mình...
Trương Nguyên Thanh mệt mỏi ngáp một cái, bất tri bất giác thế mà lại ngủ mất.
Thẳng đến lúc bên tai truyền đến tiếng gọi ồm ồm: “Bệ hạ bệ hạ, thần thiếp đến rồi.”
Tiếp theo, một bàn tay to ở bả vai Trương Nguyên Thanh “dịu dàng” đẩy một cái.
Trương Nguyên Thanh bừng tỉnh, ánh mắt sắc bén, đợi sau khi thấy rõ bóng dáng đôn hậu quỳ gối bên giường, như trút được gánh nặng thả lỏng cơ thịt căng thẳng, vẻ mặt ôn hòa nói: “Uyển mỹ nhân tới rồi.”
Uyển mỹ nhân khuôn mặt vuông vắn, mắt như chuông đồng ngoan ngoãn cúi đầu, “Bệ hạ, thần thiếp đến thị tẩm.”
Nghe vậy, Trương Nguyên Thanh yên lặng dời ánh mắt từ trên trên khuôn mặt đông phương quý tộc của Uyển mỹ nhân đi, khuôn mặt cô luôn khiến Trương Nguyên Thanh không chịu khống chế liên tưởng đến tượng binh mã.
“Khụ khụ!”
Trương Nguyên Thanh đằng hắng cổ họng, cao giọng nói: “Mọi người lui hết xuống, trẫm muốn cùng Uyển mỹ nhân phiên vân phúc vũ.”
Các cung nữ hoạn quan bên ngoài chấn động, ùn ùn tránh lui.
Đợi mọi người đều rời khỏi tẩm cung, Uyển mỹ nhân hai đầu gối bật một cái, sải đôi chân tráng kiện đi đến bên giường ngồi xuống.
Trương Nguyên Thanh không lộ dấu vết xê dịch về phía sau, nói: “Uyển mỹ nhân, nàng đây là làm gì?”
Uyển mỹ nhân lộ ra nụ cười hàm hậu, “Thần thiếp đến thị tẩm, cái gọi là tai vách mạch rừng, nhưng ở trên giường rồng của ngài nói chuyện, liền không có ai có thể nghe được.”
Vậy nàng cứ ngồi ở bên giường đừng động đậy, dám xằng bậy ta kêu cứu đó... Trương Nguyên Thanh bỗng nhiên hối hận mình lỗ mãng, mặt ngoài không biểu lộ gì, nói: “Ba nữ thích khách kia ở đâu rồi?”
Uyển mỹ nhân đáp: “Ba thích khách đã bị ta trấn ở kết giới đáy hồ, tính mạng không đáng lo.”
“Uyển mỹ nhân, tai vách mạch rừng!” Trương Nguyên Thanh nhắc nhở vị nữ hán tử này nói chuyện khẽ chút, sau đó hỏi: “Có tra hỏi ra kẻ làm chủ sau lưng hay không?”
Uyển mỹ nhân lắc đầu: “Các nàng ấy không khai, chưa được bệ hạ cho phép, thần thiếp không dám vận dụng hình phạt riêng, chẳng qua ở dưới thần thiếp dẫn đường, Sở mỹ nhân đã nói ra nguyên nhân hành thích bệ hạ.”