Trưởng lão Teddy lâm vào trầm mặc, sau một hồi, nói: “Có thể hướng tổng bộ xin viện trợ, hy vọng thời gian vẫn kịp.”
Phó Thanh Dương nhíu nhíu mày, “Chỉ có thể như thế “
Điện thoại di động rung lên một cái, cửa sổ bật ra biểu hiện, Nguyên Thủy Thiên Tôn gửi tới một tin nhắn.
Phó Thanh Dương click vào đọc, vẻ mặt ngẩn ra, lộ ra một mảng kinh ngạc, “Trưởng lão, có lẽ không cần xin tổng bộ viện trợ nữa.”
Trưởng lão Teddy hỏi: “Vì sao?”
Phó Thanh Dương: “Tôi thu được một phần tư liệu của Hắc Vô Thường, tư liệu tương đối chi tiết, đối chiếu tin tức tôi đã xem, phần tư liệu này độ chân thật rất cao.”
Trưởng lão Teddy giọng điệu kinh ngạc: “Cậu lấy đâu ra tư liệu.”
Phó Thanh Dương nếu là có phần tư liệu này, lúc trước đã không phải đoạn lí do thoái thác đó.
“Nguyên Thủy Thiên Tôn báo cáo.” Phó Thanh Dương thản nhiên nói: “Hắn âm thầm có liên lạc với Chỉ Sát cung chủ, cho nên rất sớm trước đó đã ủy thác Chỉ Sát cung chủ lưu ý động tĩnh của phe Cổ Vương.”
Trưởng lão Teddy im lặng một chút, cười nói: “Rất có ý tưởng, không cổ hủ, kẻ này tiềm lực rất lớn nha. Chờ hổ phù xuống, nếu hắn có thể thông qua tổng kiểm tra sức khỏe, thì trọng điểm bồi dưỡng.”
Phó Thanh Dương “Vâng” một tiếng, “Tôi xem tư liệu Hắc Vô Thường thêm một lát, sau đó liên hệ ngài.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Phó Thanh Dương đặt tinh lực đến trong nội dung.
Dần dần, hình tượng của Hắc Vô Thường ở hắn trong đầu càng lúc càng tươi sáng:
“Tàn nhẫn, có thù nhất định báo, thông qua chuyện Nguyên Thủy bị ám sát, có thể nghiệm chứng một điểm này. Nhưng hắn đồng thời cũng cẩn thận, ẩn nhẫn, dám chạm trán với Hoa Hồng Đêm Tối, tuyệt đối không chỉ là Nguyên Thủy ‘chết’ khiến hắn thấy được thành ý, sau lưng cái này nhất định còn có nguyên nhân.
“Chẳng qua, ta đại khái biết hắn sẽ lựa chọn ở mấy nơi nào chạm trán rồi.”
Đêm khuya.
Dưới ánh đèn vàng, Trương Nguyên Thanh hai tay đút túi, dưới khẩu trang là khuôn mặt Vương Thái.
Hắn không nhanh không chậm bước chậm ở con đường trống trải, đi tới quán cà phê đối diện văn phòng cảnh sát khu Khang Dương.
Cửa hàng xung quanh đều đã đóng, chỉ có nơi này còn đèn đuốc sáng trưng, cửa tiệm mở rộng, chỉ là trong tiệm trống trơn, không có khách hàng, cạnh quầy bày máy pha cà phê, có một bóng hình màu đỏ xinh đẹp đứng đó.
Cô mặc váy dài hoa mỹ phục cổ đời Tống, màu lót đỏ thẫm, tay áo cùng ngực dùng chỉ vàng thêu ra hoa văn đám mây cùng hoa văn rồng.
Cô thân thể tao nhã, tóc đen như thác, cho dù đeo mặt nạ màu bạc, cũng có thể nhìn ra là một vị mỹ nhân quốc sắc thiên hương.
Bàn tay trắng nõn của Chỉ Sát cung chủ cầm cái ấm nhỏ linh lung, đang hướng trên giấy lọc rót nước ấm.
“Vì sao không dùng máy pha cà phê để pha? Chẳng lẽ tráng tay uống ngon hơn so với máy pha cà phê làm?” Trương Nguyên Thanh mỉm cười.
Chỉ Sát cung chủ cúi đầu, nhìn chăm chú vào cột nước hơi nước dầy đặc, nhẹ nhàng nói:
“Tôi thích uống cà phê pha bằng tay, thích dùng giấy lọc.”
Tôi cũng thích dùng tay, nhưng không cần giấy lọc, dùng khăn tay... Trương Nguyên Thanh chỉ dám nói lời lẳng lơ ở trong lòng, không dám nói với kẻ điên.
“Cung chủ, chúng tôi đã tra ra thời gian cùng địa điểm Hắc Vô Thường cùng Hoa Hồng Đêm Tối giao dịch.” Trương Nguyên Thanh đứng ở trước quầy, đánh giá đôi mắt đẹp linh động kia dưới mặt nạ, nói:
“Làm giao dịch, tôi cho cô tình báo, nhưng cô phải giúp tôi làm hai việc.”
“Nói!” Chỉ Sát cung chủ bỗng âm trầm nói: “Hy vọng đừng quá khó khăn, bằng không tôi sẽ cân nhắc giết cậu hỏi linh! Tôi tuy không phải Thần dạ du, nhưng có đạo cụ hỏi linh.”
Nói xong, bàn tay nhỏ của cô vân vê sợi tóc, cười khanh khách: “Nói giỡn, không phải sợ, tôi không nỡ giết cậu hỏi linh đâu, cậu ưu tú như vậy, càng thích hợp làm trai bao cho tôi.”
Trương Nguyên Thanh trầm giọng nói:
“Chuyện thứ nhất, giúp tôi cướp được danh sách. Chuyện thứ hai, nếu trong các phe xung đột, Hắc Vô Thường chết, cô phải giúp tôi hủy diệt linh thể của hắn.”
Chỉ Sát cung chủ nâng mắt lên, nhìn hắn một cái, cười mỉm nói:
“Ngũ Hành minh lùng bắt Hắc Vô Thường, chính là vì chén thánh cùng danh sách, cậu vì sao phải làm điều thừa? Để tôi đoán xem, là chính cậu muốn danh sách, hơn nữa không muốn bị Ngũ Hành minh đạt được.”
Cô nói xong, nghiêng đầu, nhìn về phía trần nhà, giả bộ ra tư thái ngây thơ vô tà của cô gái, nói:
“Nhưng cậu là một tiểu nhân vật, vì sao phải lấy được danh sách chứ. Ai da, thật kỳ quái thật kỳ quái.”
Khóe miệng Trương Nguyên Thanh run rẩy, nói:
“Ai cũng có bí mật, cô không cần biết, đương nhiên, cô cũng có thể từ chối, giao dịch hay không, quyền quyết định ở cô.”
Cho nên nói, ghét nhất giao tiếp với lập dị còn đỏng đảnh, bởi vì đầu óc họ không quá bình thường, rất khó câu thông có hiệu quả.
Lại còn đánh không lại bọn họ.