“Cho nên không có khả năng ở cùng lúc không kinh động cấm quân, chạy ra khỏi hoàng cung.”
Trịnh Văn Hàn hỏi: “Người khác đâu?”
“Trừ nữ nhân bị đốt thành tro tàn ngay tại chỗ, trong sáu người khác, một người bay lên trời mà đi, tên bắn khó đuổi kịp, một người thân pháp kỳ lạ, vượt nóc leo tường trốn ra khỏi hoàng cung, một người trốn vào hậu cung, ly kỳ biến mất, một người thì mạnh mẽ xông ra khỏi hoàng cung, cấm quân như bị mê hoặc, mơ mơ hồ hồ. Hai người chạy tới một nửa, lộn trở lại Hạ cung lặn xuống hồ, biến mất không thấy.” Kiếm Khách trung niên mở miệng đáp.
Trịnh Văn Hàn, lập tức nhìn về phía hồ nhân tạo, “Hôn quân cũng là từ trong hồ đào tẩu, ngươi an bài mấy người tinh thông dưới nước, dọc theo tuyến đường hắn đào tẩu truy tìm.”
Tướng lĩnh trung niên gật đầu lĩnh mệnh, sau đó hắn nhìn về phía các binh sĩ đang lục lọi tìm kiếm kia. “Ngọc tỷ còn chưa tìm được?”
Trịnh Văn Hàn sắc mặt âm trầm: “Triệu Thuấn thằng nhãi đó chẳng những mang đi truyền quốc ngọc tỷ, thậm chí ngay cả một khối bảo tỳ cũng không lưu lại, sao có thể như vậy! Ngươi tiếp tục ở trong cung theo dõi, ta muốn đi Thiên Cơ lâu một chuyến.”
Thiên Cơ lâu là nơi quốc sư ở lại!
“Vâng!” Tướng lĩnh trung niên nhận lệnh.
…
Trong căn phòng ánh sáng vàng vọt, Trương Nguyên Thanh mở ra hòm đồ, lấy ra một khối ngọc hình vuông trong suốt vàng tươi, nặng trịch, nâng ở lòng bàn tay, triển lãm cho Khương Tinh Vệ cùng Nữ Vương.
“Đây là...” Nữ Vương đầu tiên là ngẩn ra, tiếp đó kinh hỉ: “Ngọc tỷ của hoàng đế.”
Trương Nguyên Thanh cười tủm tỉm nói: “Không chỉ cái này.”
Tiếp theo lại từ hòm đồ lấy ra sáu khối bảo tỳ, có ngọc, có vàng, có sắt.
Trương Nguyên Thanh phổ cập khoa học cho hai đồng đội, nói: “Những thứ này đều là bảo tỳ của hoàng đế, tác dụng khác nhau, có cái dùng để ban bố chiếu thư, có cái dùng để sắc phong đại thần, có cái dùng để phát mật hàm, nhưng đều không quan trọng. Tôi trộm ra, chính là kéo dài thời gian, miễn cho Trịnh gia dùng bảo tỳ của tôi làm bừa!
Quan trọng nhất chính là hai món đồ này.”
Trương Nguyên Thanh lại lấy ra một khối song long ngọc bội màu vàng tươi, đặt chung một chỗ với khối ngọc hình vuông, giới thiệu: “Khối ngọc này là ngọc tỷ của hoàng đế đời thứ ba Nam triều, nó là nước phụ thuộc Thải Vân quốc tiến cống một khối bảo ngọc hoàn mỹ chạm khắc thành, có một không hai trên đời.”
“Bảo tỳ có thể tùy tiện khắc, nhưng truyền quốc ngọc tỷ không có khối thứ hai, thuộc tính có một không hai, cho nên được các đời quốc quân của Nam triều coi là tượng trưng thân phận cùng chính thống. Trịnh Văn Hàn muốn đăng cơ soán vị, nhất định phải đạt được truyền quốc ngọc tỷ, nếu không trên dưới triều dã đều sẽ không nhận hắn.”
Trịnh Văn Hàn cho dù không đăng cơ, muốn nâng đỡ hoàng đế bù nhìn, vẫn như cũ cần truyền quốc ngọc tỷ.
Thật ra Triệu Thuấn là hoàng đế bù nhìn hoàn mỹ nhất, nhưng Triệu Thuấn tin một bề hoàng hậu, mà hoàng hậu lại là đích nữ của Dương gia, Dương gia vốn là thế gia đại tộc, như hổ thêm cánh, như vậy mới trở thành kẻ địch lớn nhất của Trịnh gia.
Trong trí nhớ số lượng không nhiều của Trương Nguyên Thanh, Dương gia là Trịnh thái hậu chọn thay hắn, nay nghĩ đến quá nửa là muốn dùng Dương gia chế hành Trịnh gia.
Hắn cầm song long ngọc bội màu vàng tươi lên, nói: “Khối ngọc này là đầu thừa đuôi thẹo của bảo ngọc hoàn mỹ chế thành, được các đời hoàng đế đeo bên hông, cũng là tượng trưng thân phận, hai món đồ này có thể chứng minh thân phận của tôi.”
Phó bản nhắc nhở hắn không thể bỏ qua thân phận hoàng đế, nhưng lại không thể không ra khỏi hoàng cung, Trương Nguyên Thanh nghĩ trước nghĩ sau, liền mang hai món đồ này cùng với bảo tỳ đều thu vào hòm đồ.
“Bang chủ vẫn là ổn nhất!” Nữ Vương vui vẻ nói.
Khương Tinh Vệ cũng nhẹ nhàng thở ra, mắt nhắm lại, ngủ luôn.
Trương Nguyên Thanh kéo góc chăn thay Tinh Vệ, nhìn Nữ Vương cách mấy mét, nói: “Uyển phi trước khi chết nói cho tôi biết hại chết Thần Duệ quân là Trịnh Văn Hàn, tuyến này có thời gian có thể điều tra một chút.”
Nữ Vương nhất thời nhìn về phía Tinh Vệ, “Đây là nhiệm vụ phụ tuyến của Tinh Vệ.”
“Nhiệm vụ của cô ấy không phải là nhiệm vụ của chúng ta sao? Trông cậy vào cô ấy độc lập hoàn thành không bằng trông cậy vào Hỏa Sư có đầu óc hơn.”
Trương Nguyên Thanh nói: “Không sớm nữa, nghỉ ngơi trước đi, chuyện ngày mai để ngày mai nghĩ.”
...
Hướng đông dần dần sáng, Phó Thanh Dương đứng ở đầu thành, áo giáp trên người bị máu tươi nhuộm đỏ, khuôn mặt anh tuấn giăng kín vết máu cùng tro bụi.
Hắn ngắm nhìn ngọn lửa tắt chỗ xa xôi, ánh mắt bình tĩnh thâm thúy. Tiếng kim đao thiết mã mấy canh giờ trước còn quanh quẩn bên tai.
Sau khi vào đêm, thủ quân Nam triều phát động đánh đêm, Triệu Thành Hoàng thao túng linh phó giết chết binh sĩ Bắc triều rải ở các nơi ngoài thành, tiếp theo Ma Nhãn dẫn năm ngàn binh mã xuất kích, ngụy trang thành ba vạn đại quân vòng ra sau lưng địch.
Lính gác Bắc triều thấy cây đuốc hừng hực, quả nhiên mắc mưu, đêm khuya tập kết, binh lực có hạn, trong lúc gấp gáp, Thác Bạt Nhân Đồ tập kết hai ngàn kỵ binh rời doanh.