Linh Cảnh Hành Giả ( Bản Dịch )

Chương 2787 - Chương 2787. Tù Nhân (1)

Chương 2787. Tù nhân (1)
Chương 2787. Tù nhân (1)

Khi nghe được Từ trưởng lão hô lên “Chu Phù”, lòng Nữ Vương lạnh một nửa, nghe được hai chữ “hôn quân”, cả người đều lạnh hoàn toàn.

Lạnh từ đầu đến chân tương tự còn có Trương Nguyên Thanh, Từ trưởng lão của Thanh Long bang không những là Kiếm Khách, thế mà còn quen biết.

Gặp được phát triển như vậy hầu như bịt đường của hắn.

Trương Nguyên Thanh dứt khoát không giả bộ nữa, lạnh lùng nói: “Ngươi biết ta?”

Vẻ mặt Từ trưởng lão từ kinh ngạc đến hưng phấn, lại từ hưng phấn chuyển thành thống hận: “Ba năm trước, ngươi ở ngoại ô phía nam săn bắn mùa thu, có mấy thích khách lẻn vào Dương cung giết ngươi, chưa thể thành công, ba người chạy thoát một người, người đào tẩu kia chính là ta. Bệ hạ chẳng lẽ đã quên?”

Cả phó bản tất cả đều là điêu dân muốn hại trẫm! Trương Nguyên Thanh cảm ứng được thù ghét cùng căm hận mãnh liệt trong cảm xúc của đối phương, không nói nữa, nghiêng đầu hướng ánh mắt về phía Nữ Vương.

Làm hôn quân bị Thanh Long bang hận thấu xương, mặc kệ hắn nói cái gì, đối phương đều sẽ cười nhạt, nói nhiều ngược lại sẽ chọc giận đối phương, dứt khoát đừng nói.

Từ trưởng lão khẳng định sẽ giọng điệu kỳ quái đường đường vua một nước hắn vì sao sẽ trở thành trộm cướp, lại vì sao sẽ xuất hiện ở nơi này, cho nên tạm thời sẽ không giết hắn.

Bây giờ loại tình huống này, chỉ có thể giao cho Nữ Vương đi biểu diễn.

Từ trưởng lão hít sâu một hơi, bình ổn cảm xúc, khôi phục nghiêm túc trầm ổn.

“Từ trưởng lão, ta có việc bẩm báo.” Nữ Vương không hổ là ngực to có não, đọc hiểu ánh mắt Thiên Tôn lão gia, nhân cơ hội mở miệng.

Từ trưởng lão hít sâu một hơi, bình phục cảm xúc, khôi phục nghiêm túc trầm ổn, nói:

“Bắc Vọng, đưa bọn họ tới tầng hầm ngầm.”

Nghĩ một chút, tự mình kéo Trương Nguyên Thanh xuống xe, túm gáy hắn sải bước đi.

Trương Nguyên Thanh như gà con treo ở không trung có chút xấu hổ, cả giận nói: “Trẫm chính là vua của một nước, sao dám vô lễ như thế, mau buông trẫm xuống.”

Vương Bắc Vọng trợn mắt cứng lưỡi nhìn bóng lưng Từ trưởng lão cùng Trương Nguyên Thanh, thẳng đến lúc này, hắn cũng chưa từ trong chấn động vừa rồi phục hồi tinh thần lại.

Biểu đệ Lý Nhị Đản là đương kim thiên tử Triệu Thuấn? !

Hoàng đế vì sao sẽ xuất hiện ở nhà của mình? Mình cùng hôn quân Triệu Thuấn ở chung cả ngày, lại chưa giết hắn!

Không, mình đã đâm hắn một kiếm!

Mình thế mà đã đâm hoàng đế một kiếm? !

Đầu óc Vương Bắc Vọng hỗn loạn, đợi đến lúc bóng người Từ trưởng lão biến mất ở trong hành lang gấp khúc, hắn mới tỉnh táo lại, vội vàng xách lên Khương Tinh Vệ cùng Nữ Vương, nhanh chân đuổi theo.

Trong tầng hầm ngầm ánh nến lay động, tối tăm.

Trương Nguyên Thanh đeo còng tay xiềng chân, cứng ngắc dựa vào tường mà ngồi, miệng không thể nói, thân không thể động.

Từ trưởng lão rất coi trọng đối với hắn, chẳng những chưa giải Nhuyễn Cân Tán, còn điểm huyệt hắn, bây giờ mấy chỗ huyệt vị quanh thân hắn đều bị chỉ lực đánh cho bị thương, chết lặng mất cảm giác, muốn khôi phục, ít nhất cũng cần mấy giờ.

Bên người là Khương Tinh Vệ đãi ngộ tương tự.

Nữ Vương không ở đây, bị Từ trưởng lão đưa tới mật thất cách vách.

Trong mật thất cách nhau một bức tường, Nữ Vương mang chuyện xảy ra trong cung nói cho Từ trưởng lão.

“Tình hình sự việc là như thế, sau khi chạy ra khỏi hoàng cung, ta ở bờ sông thành nam gặp bệ hạ, cùng hắn trốn vào nhà dân, nào ngờ đó là nhà Vương Bắc Vọng.”

Từ trưởng lão ngồi ở bên cạnh bàn, lòng bàn tay cầm chén sứ, hồi lâu không có động tác, chưa nói gì, cho dù là trưởng lão Thanh Long bang, hắn cũng cần bỏ thời gian tiêu hóa tình báo trọng đại như thế.

Trịnh gia mưu phản, hoàng đế gặp nạn, Nam triều có lẽ sắp nghênh đón chính biến xưa nay chưa từng có.

Thanh Long bang tuy là thế lực giang hồ, nhưng cũng có một tấm lòng vì nước vì dân, không thể không nhìn loại việc lớn này.

Ước chừng nửa khắc đồng hồ, Từ trưởng lão đột nhiên hỏi: “Ngươi đã chạy ra khỏi hoàng cung, hơn nữa ở cùng hôn quân, ngươi vì sao không đưa hắn tới nơi này?”

Nữ Vương đối đầu đôi mắt sắc bén như kiếm, giống như có thể xuyên thủng tất cả kia, không chút hoảng hốt nói ra suy nghĩ của mình: “Bởi vì ta không muốn bệ hạ chết.”

Ở trước mặt Kiếm Khách, nói dối ngược lại sẽ mất đi ưu thế thân phận của mình, khiến đối phương không tín nhiệm nữa, đã không thể nói dối, không bằng thẳng thắn.

Nghe vậy, Từ trưởng lão hừ lạnh nói: “Như thế nào, động tình với hoàng đế rồi? Năm đó phụ thân ngươi vì dân thỉnh mệnh, lại bị tịch thu tài sản chém cả nhà, bang chủ kính nể khí khái phụ thân ngươi, lúc này mới ra tay cứu ngươi. Nay kẻ thù ngay tại trước mắt, ngươi lại động lòng trắc ẩn, ngươi có xứng đáng với Chu đại nhân, có xứng đáng với bang chủ?”

“Trưởng lão, để ta giải thích.” Nữ Vương thở sâu, mang bản thảo soạn sẵn êm tai nói ra: “Triệu Thuấn quả thật hoa mắt ù tai, nhưng hắn không phải đầu sỏ gây nên. Căn cứ ta mấy năm nay quan sát, Triệu Thuấn ở trong cung chỉ biết hưởng lạc, vô tâm chính vụ, đại bộ phận việc trong triều đều là Trịnh Văn Hàn quyết đoán. Hắn tựa như thanh đao, Trịnh Văn Hàn là đầu sỏ gây nên.”

Hết chương 2787.
Bình Luận (0)
Comment