Tròng mắt Khương Tinh Vệ nhanh chóng chuyển động, rất cố gắng suy nghĩ.
Qua thật lâu, cô thử nói: “Em tự bạo, giúp anh nổ tung cái lỗ thủng ở trên tường?”
“Đồng chí tốt, bây giờ còn chưa tới thời điểm hy sinh vì cách mạng. Hơn nữa em vị trí này tự bạo, sẽ mang theo anh cùng nhau hy sinh.” Trương Nguyên Thanh thở dài, từ sau khi tổ đội với Tinh Vệ, số lần hắn thở dài so với quá khứ cả một đời còn nhiều hơn.
“Em có thể lợi dụng đạo cụ Hỏa Hành không?” Hắn hỏi.
Khương Tinh Vệ lắc đầu: “Không được.
Lão già kia đánh bị thương kinh mạch của em, linh lực vận hành ở trong cơ thể không thông, không có cách nào thi triển Hỏa Hành, lợi dụng đạo cụ cũng không được.”
“Vậy em tự bạo như thế nào?”
“Tự bạo không cần thao tác.”
“... Được rồi.” Trương Nguyên Thanh lại thở dài.
Hắn nghĩ, mình thật sự cùng đường rồi, thế mà bắt đầu chờ mong Tinh Vệ.
Bây giờ tình huống này, tự cứu là không có khả năng, chỉ có thể chờ mong đồng đội hoặc là quân đội bạn trong phó bản tới cứu, nhưng bọn họ ẩn nấp ở dân gian, hành tung kín đáo, kẻ địch tìm không thấy, đồng đội cũng không tìm được.
Nay bị nhốt ở đây, xác suất quân đội bạn tìm được bọn họ hầu như bằng 0.
Đang mặt mày đau khổ, hành lang ngoài cửa sắt truyền đến tiếng bước chân dồn dập, tiếp theo là tiếng quát mắng: “A Ngưu, đứng lại! Từ trưởng lão có lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được phép tiếp cận.”
A Ngưu mặc áo vải thể trạng to lớn đứng ở nơi xa rống lên: “Bắc Vọng, việc lớn không ổn rồi!”
“Cha ngươi ở ngoài cửa, muội muội ngươi bị triều đình bốc thăm chọn trúng, phải biến thành đồng nam đồng nữ tế trời.”
Đầu óc Vương Bắc Vọng “Ông” một tiếng, như sét đánh ngang tai, sắc mặt hắn lập tức tái nhợt, cả người ngây ra ở đó, Vương Tú bị triều đình chọn trúng rồi?
Bố cáo hôm qua mới ra, hôm nay đã bắt đầu vơ vét đồng nam đồng nữ... Cũng đúng, loại chuyện này cho dù ở xã hội phong kiến cũng là hành vi táng tận thiên lương, khẳng định là nên nhanh không nên chậm, càng kéo dài thời gian trở ngại càng lớn. Trương Nguyên Thanh trong địa lao cũng nghe thấy hai người đối thoại, đáy lòng trầm xuống.
Trong đầu hắn hiện lên ánh mắt cô bé trong sự rụt rè, mang theo lấy lòng.
“Vì sao sẽ chọn Tú Nhi, vì sao sẽ chọn Tú Nhi...”
Vẻ mặt Vương Bắc Vọng bắt đầu vặn vẹo, một ngọn lửa giận thiêu đốt lý trí từ đáy lòng dâng lên, liếm tâm linh, tay chân cũng bởi vì lửa giận sinh ra co giật.
Thật ra, ở sau khi triều đình dán bố cáo, nội bộ Thanh Long bang đã tổ chức hội nghị khẩn cấp, tính mai phục ở phụ cận đường cái vào kinh, phục kích quan binh triều đình phái ra vơ vét đồng nam đồng nữ, cứu những đứa nhỏ đó.
Ở trong mắt bọn họ, triều đình là không có khả năng vơ vét đứa nhỏ trong thành làm vật tế, bởi vì mạng người trong thành đắt hơn người quê mùa ở nông thôn, đây là nhận thức nông cạn của đại bộ phận người đương đại.
Vương Bắc Vọng chủ động tham dự trong đó, tự biết việc này hung hiểm, cho nên về nhà gặp cha mẹ, để lại tiền mình gom góp.
Hoàn toàn không ngờ, Tú Nhi thế mà lại bị chọn trúng.
Mắt Vương Bắc Vọng trải rộng tơ máu đi ra ngoài, trong lòng có ngọn lửa thiêu đốt tất cả, hủy diệt tất cả.
“Đợi một chút!” Phía sau truyền đến tiếng la của hôn quân Triệu Thuấn: “Ngươi quên mệnh lệnh của Từ trưởng lão rồi?”
Bước chân Vương Bắc Vọng dừng lại, khuôn mặt một lần nữa bắt đầu vặn vẹo, hắn giống như nổi điên lao trở về, vẻ mặt giọng nói đều dữ tợn: “Hôn quân, tất cả cái này đều bởi ngươi dựng lên, ta bây giờ sẽ giết ngươi, liền không cần trông nữa, dù sao ngươi sớm muộn gì phải chết, cần gì chờ bang chủ đến xử quyết. Sau đó lại đi cứu Tú Nhi ra, kẻ nào cản trở ta ta giết kẻ ấy, triều đình chó má, hôn quân chó má, thế đạo chó má.”
Trong tiếng chửi mắng phẫn nộ, Vương Bắc Vọng lấy ra chìa khóa mở cửa sắt, mặt đầy sát ý tháo xuống kiếm đeo ở sau người.
Sáng như tuyết trường kiếm đâm thẳng cổ họng.
Trương Nguyên Thanh ngẩng mặt, vững vàng không sợ hãi nói:
“Ta có thể cứu Tú Nhi.”
Mũi kiếm dừng lại, cách cổ họng không đến nửa tấc.
Trương Nguyên Thanh lại lặp lại một câu: “Ta có thể cứu Tú Nhi, nhưng có điều kiện, ngươi dẫn ta rời khỏi nơi này.”
Vương Bắc Vọng hung tợn nhìn chằm chằm hắn, mũi kiếm đẩy về phía trước, đâm đến yết hầu Trương Nguyên Thanh: “Ngươi muốn gạt ta mang ngươi ra ngoài? Coi ta là kẻ ngốc hay sao.”
“Vậy ngươi có thể giết ta luôn bây giờ, sau đó một mình một ngựa đi cứu Vương Tú, đến lúc đó ngươi sẽ chết, Tú Nhi sẽ chết, cha mẹ ngươi cũng sẽ chết.” Trương Nguyên Thanh tốc độ nói cực nhanh, sợ thằng cha lửa giận ngút trời này thật sự đâm chết mình.
“Ngươi không cảm thấy kỳ quái sao, vì sao sẽ chọn trúng Tú Nhi? Nói rõ triều đình muốn mau chóng cử hành nghi thức tế trời, làm xong việc này, cho nên chọn lựa đồng nam đồng nữ ở trong thành, mà không phải thôn.”