Sau đó cô hỏi: “Nói việc chính đi, người khác đâu?”
Tạ Linh Hi lắc đầu, “Không biết, đêm đó em chưa chạy ra khỏi hoàng cung, mà là dịch dung sau ẩn núp ở hậu cung. Hôm nay là đánh ngất một cấm quân, thay quần áo hắn rời cung.”
Cô mang chuyện đêm đó gặp hành thích, nhiệm vụ nhân vật của mình cùng phân tích của Nguyên Thủy ca ca đối với kịch tình phó bản nói cho Quan Nhã.
“Khó trách Nguyên Thủy chật vật như vậy, thì ra cấp bậc bị phong ấn.” Quan Nhã bừng tỉnh đại ngộ, “Sau khi chạy ra khỏi cung thì sao, mấy người tính ở nơi nào hội hợp?”
Tạ Linh Hi nói: “Bọn em không quen thuộc quốc đô, cho nên hẹn ở Thiên Cơ lâu chạm mặt, chị Quan Nhã đi cùng bọn em?”
Quan Nhã lắc đầu: “Trời sắp tối rồi, trong thành có lệnh cấm đêm, ngày mai lại nói.”
...
Hôm sau, sáng sớm.
Trương Nguyên Thanh trong giấc ngủ nông nghe thấy bên tai truyền đến tiếng phó bản nhắc nhở quen thuộc:
“Ting! Chúc mừng ngài hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến: Sống sót 72 giờ”
…
Sáng sớm.
Một chiếc xe ngựa xa hoa từ trục đường chính đi đến, dừng ở quảng trường ngoài Thiên Cơ lâu, mười hai người cưỡi ngựa đi theo lần lượt ghìm ngựa.
Trịnh Văn Hàn mặc áo bào đỏ bước lên ghế gỗ xuống xe, phân phó thủ hạ: “Các ngươi chờ ở đây một chút!”
Dứt lời, hai tay buông xuống, hai tay áo bay bay đi về phía Thiên Cơ lâu.
Thiên Cơ lâu là tòa tháp, đỉnh nhọn, tám tầng, mỗi một tầng đều có mái hiên bay cùng hành lang ngắm cảnh, năm đó tiên đế đạt được tiên đan, long nhan vui vẻ, hao phí quốc khố khổng lồ, chiêu mộ thợ giỏi tay nghề, xây dựng tòa lầu các này cho quốc sư.
Ngày đó làm xong, tiên đế ngự bút đề chữ: Công tham tạo hóa, liêu tẫn thiên cơ.
Đặt tên: Thiên Cơ lâu.
Đi lên bậc thang đá cẩm thạch điêu khắc, tiến vào lầu chính, Trịnh Văn Hàn thấy một người trung niên mặc Thái Cực đạo bào, trong tay cầm phất trần, lẳng lặng đứng ở nơi đó, trên mặt mang theo mỉm cười: “Trịnh tướng, quốc sư chờ đã lâu.”
Trịnh Văn Hàn nhíu mày: “Quốc sư biết ta muốn đến?”
Đạo sĩ trung niên cười nói: “Việc thiên hạ, đều ở trong khống chế của quốc sư.”
Vậy quốc sư có biết Triệu Thuấn trốn ở nơi nào hay không? Trịnh Văn Hàn khẽ gật đầu, nói: “Mời dẫn đường, ta muốn gặp quốc sư.”
Đạo sĩ trung niên lắc lắc đầu: “Quốc sư đang bế quan luyện công, đã đến thời khắc mấu chốt, trước khi nghi thức tế trời bắt đầu, không gặp người ngoài.”
Trịnh Văn Hàn nhíu mày: “Ta có việc khẩn cấp.”
Dương gia đã phát hiện mưu đồ của hắn, hai ngày qua, không ngừng liên danh đại thần trong triều dâng biểu kháng nghị, yêu cầu gặp mặt hoàng đế. Đồng thời, phủ vệ Dương gia, khách khanh nuôi, Thành Phòng quân nắm giữ đều đang tích cực hành động, tựa như đang tìm cái gì.
Điều này làm hắn rất khó lại vận dụng Thành Phòng quân cùng quan binh tìm tòi Triệu Thuấn.
Tiếp tục kéo dài, Trịnh gia cũng chỉ có thể cưỡng ép tạo phản.
Phải ở trước nghi thức tế trời giết chết Triệu Thuấn, sau đó lấy danh nghĩa thanh quân trắc* phát động binh biến, chém giết con rối trong cung, như thế việc lớn có thể định đoạt.
* Cụm từ [Thanh quân trắc] là một cụm từ ngữ chính trị cổ đại, thường dùng để dấy danh nghĩa, phát động chính biến để “Vì lợi ích của vua, tiêu trừ bè phái gian thần bên cạnh vua”
Nhưng bây giờ chính là không tìm thấy Triệu Thuấn.
Đạo sĩ trung niên cười tủm tỉm từ trong tay áo lấy ra một cái túi gấm đưa qua: “Quốc sư cái gì cũng biết.”
Trịnh Văn Hàn mở ra túi gấm, lấy ra tờ giấy bên trong, mở ra nhìn, mặt giấy viết hai chữ “Thần Duệ”.
Con ngươi hắn hơi co lại.
Đạo sĩ trung niên vẫn mỉm cười như cũ: “Hai nhật qua, Trịnh tướng bảo Thành Phòng quân theo dõi chặt trong ngoài thành, nơi nào xảy ra xung đột, liền đại quân bao vây, giết không cần hỏi! Ba ngày sau, đó là nghi thức tế trời, chớ chậm trễ.”
Trịnh Văn Hàn thu hồi túi gấm: “Bổn tướng rõ.”
Đợi Trịnh Văn Hàn đi ra khỏi Thiên Cơ lâu, đạo sĩ trung niên lại lấy ra một cái túi gấm: “Sư muội, đi đi.”
Một cô gái mặc Thái Cực đạo bào, bộ dáng ngọt ngào, nhưng vẻ mặt lạnh lùng hiện lên, tiếp nhận túi gấm, biến mất không thấy.
...
“Ting! Chúc mừng ngài hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến: Sống sót 72 giờ.”
“Ting! Thưởng nhiệm vụ, mở khóa linh lực cùng vật phẩm Thánh Giả cảnh.”
“Ting! Kích hoạt nhiệm vụ phụ tuyến: Giải cứu Vương Tú!”
“Ting! Kích hoạt nhiệm vụ phụ tuyến: Thu phục Thanh Long bang.”
Trương Nguyên Thanh nằm ở giường cái đơn sơ, cái trán nóng bỏng một đợt, dấu ấn Thái Âm hiện lên, chuyển thành tinh vân lấp lánh, Tinh Thần lực cùng Thái Âm lực mênh mông tinh thuần ùa vào trong cơ thể.
Thân thể giống như bọt biển khô cạn, tham lam hấp thu hai luồng lực lượng, thẳng đến cấp 4 đỉnh phong mới còn chưa hết thèm mà dừng lại.
Trương Nguyên Thanh mở đôi mắt, hai mắt bởi vì bệnh tật quấn thân tỏ ra ảm đạm trở nên sáng ngời có thần, giống như ngôi sao.
“Trở lại cấp 4 đỉnh phong rồi!” Sau khi cảm thụ một lần tình huống thân thể, hắn mở ra hòm đồ, lấy ra một viên đan dược phẩm chất Thánh Giả, nuốt vào bụng.