Chuyện tra án có thể giao cho Quan Nhã tỷ, cô đã là hoàng hậu, cũng là đích nữ Dương gia. Dương Chính làm đại thần trung tâm, có quyền đọc qua tấu sớ Thần Duệ quân... Mà mình thì mang theo “tín vật” này của Sở mỹ nhân, đi gặp dư nghiệt Thần Duệ quân.
Như vậy xem ra, Vương ca cơ cùng Sở mỹ nhân đều là “tín vật” quan trọng, khó trách phó bản sẽ an bài thành trận doanh đối địch, thật ra đây cũng là một loại ám chỉ.
Ám chỉ trận doanh phía sau hai đồng đội có thể lôi kéo.
Nghĩ tới đây, Trương Nguyên Thanh lập tức câu thông dấu ấn trong thức hải, linh thể phân ra bộ phận, chìm vào dấu ấn, nhập vào trên thân âm thi để lại trong Dương phủ.
Dương phủ.
Âm thi được an bài ở khuê phòng hoàng hậu nương nương, đôi mắt trống rỗng toả sáng thần thái, cái cổ cứng ngắc vang lên kèn kẹt, khôi phục linh hoạt, quay đầu nhìn quanh.
Quan Nhã không ở khuê phòng, chỉ có một cung nữ nhỏ nhắn đang lau bàn tròn, ghế ngồi.
Trương Nguyên Thanh giơ lên cái loa trong tay: “Hoàng hậu ở đâu?”
Cung nữ bị dọa giật mình một cái, bàn tay nhỏ khẽ vỗ bộ ngực, nhẹ nhàng nói: “Nương nương ở trong sảnh bàn việc với các vị khách nhân.”
Trương Nguyên Thanh nói: “Gọi nàng tới.”
Cung nữ gật gật đầu, cẩn thận từng li từng tí dò xét âm thi vài lần, liền chạy ra khỏi cửa phòng.
Mấy phút đồng hồ sau, Quan Nhã mặc Hán phục hoa mỹ phức tạp, váy bồng bềnh đi vào bậc cửa.
Thân thể này của cô, dung mạo tú lệ, có mặt trứng ngỗng dịu dàng đoan trang, nhìn xem tựa như tiểu thư khuê các.
“Ngươi đi ra ngoài trước.” Quan Nhã đẩy ra cung nữ, lấy ra một cái hộp âm nhạc, để tiếng “Đinh đông” chảy xuôi mỗi một góc của gian phòng. Trương Nguyên Thanh cầm loa nhỏ, “Hỗ trợ điều tra chân tướng Thần Duệ quân hủy diệt.”
“Thần Duệ quân?” Quan Nhã nhíu mày: “Tổ chức kia ở Hồng Tụ quán tập kích anh? Em nghe Linh Hi nói, Thần Duệ quân hủy diệt mười mấy năm rồi.”
Bản án cũ năm xưa rất khó tra, tốn thời gian tốn sức.
“Hung thủ là Trịnh Văn Hàn, thứ anh cần không phải manh mối, mà là chứng cứ.” Trương Nguyên Thanh trực tiếp cho ra đáp án.
Quan Nhã giật mình: “Cái này dễ dàng hơn nhiều, anh muốn biến Thần Duệ quân thành của mình?”
“Thần Duệ quân bị diệt nhiều năm, tan đàn xẻ nghé, những người còn lại cũng không nhiều, nhưng đều là cao thủ cấp 3.” Trương Nguyên Thanh nói: “Chúng ta không thiếu giáp sĩ bình thường, nhưng thiếu cao thủ.”
Quan Nhã gật gật đầu biểu thị tán đồng, nhớ tới vừa rồi ở trong sảnh thảo luận chuyện phương án, hỏi:
“Ngày mai sẽ là đại điển tế trời, nghĩ ra biện pháp chưa?”
“Mọi người thảo luận ra một biện pháp, anh có thể dùng âm thi dịch dung thành chính mình, thay mặt cầm ngọc tỷ cùng ngọc bội, tọa trấn hoàng cung. Sau đó bản thân một lần nữa ẩn nấp dân gian, lấy đặc tính cảu Huyễn Thuật Sư, Thần Dạ Du, quốc sư cũng đừng hòng ở dưới tình huống không cách nào thôi diễn tìm được anh.”
Âm thi Trương Nguyên Thanh không có biểu cảm nhún nhún vai:
“Lấy phong cách Trịnh gia, chỉ cần nhìn ra là âm thi, hơn phân nửa trực tiếp động thủ cướp đoạt ngọc tỷ, giết thi diệt khẩu, sau đó tuyên bố hoàng đế bị gian nhân làm hại, lấy âm thi giả mạo hoàng đế để làm con rối, Dương gia còn không cách nào phản bác.”
Quan Nhã cười khổ nói: “Em cũng nói biện pháp này không được, nhưng Tiểu Viên và cung chủ cho là có thể.”
Nửa câu sau không cần phải nói, biện pháp này hơn phân nửa là Tạ Linh Hi nghĩ, Tiểu Viên cùng cung chủ sẽ không ngốc như thế, Quan Nhã, em chừng nào biết kỹ năng trạch đấu... Trương Nguyên Thanh hạ loa nhỏ xuống:
“Anh đã có chủ ý!”
…
Sáng sớm hôm sau.
Thời tiết âm u, mây đen như vẩy mực chồng chất, ánh mặt trời ảm đạm từ giữa làn mây chiếu xuống, không khí ẩm ướt.
Một trận mưa đông yên lặng tích tụ, làm trong lòng người ta không hiểu sao thấy áp lực.
Đầu tháng Một, phương nam âm u lạnh lẽo giống như dao nhỏ, luôn có thể từ cổ, mắt cá chân chui vào, cho ngươi một đao hung hăng.
Dân chúng trên đường mặc áo bông thật dày, hai tay thu ở trong tay áo, khom lưng, vẻ mặt ngưng trọng tràn về phía Thiên Cơ lâu.
Hôm nay là nghi thức tế trời của triều đình, ba trăm đồng nam đồng nữ từ trong kinh thành bắt bớ vơ vét kia sẽ ở trong thánh hỏa cháy thành tro tàn, hiến cho Hạo Thiên Thượng Đế!
Đại khái ngay cả lão thiên gia cũng không nhìn được, cho nên bầu trời giăng kín mây đen.
Vương Bắc Vọng mặc trang phục mỏng manh, vũ khí dùng vải bọc lại, đeo ở sau người.
Hắn theo dòng người tới Thiên Cơ lâu, xem nghi thức tế trời!
Đây là ý tứ của triều đình, triều đình hy vọng cao thấp triều dã đều đến xem nghi thức tế trời, cho rằng đây là tôn trọng cùng sùng bái đối với Hạo Thiên Thượng Đế.
“Nghe nói Dương Nhị ngày hôm qua vụng trộm chuồn ra khỏi thành đầu nhập vào quân đội Bắc triều rồi.” Vành tai Vương Bắc Vọng nhúc nhích, nghe thấy hai người thanh niên phía trước châu đầu ghé tai.
Người nói chuyện là một thanh niên cao gầy!