Các cô gái trong thùng xe vẫn không để ý tới hắn, đúng là nghe không hiểu, ai để ý người đó xấu hổ.
Tạ Linh Hi nhỏ giọng nói: “Em chỉ nghe hiểu câu phía sau, ý tứ đại khái là: Con cháu Triệu thị ngàn ngàn vạn, thượng thiên độc giao phó “Thuấn” hoàng vị, Thuấn chỉ là Triệu Thuấn.”
Dù sao cấp 3 vừa tốt nghiệp, ở vào năm tháng số lượng dự trữ tri thức phong phú nhất.
Quốc sư thao thao bất tuyệt chốc lát, theo một câu “Hiến ba trăm đồng tử ở Thượng Đế, che chở Nam triều năm trăm năm quốc phúc” kết thúc, trong dòng người đột nhiên vang lên tiếng hô to:
“Quốc sư, tuyệt đối không thể! Hành động lần này làm trái nhân đạo, thiên lý khó dung. Hôn quân làm điều ngang ngược, ắt gặp báo ứng, ngài chính là nhất quốc chi sư, sao có thể trợ Trụ vi ngược.”
Nói chuyện chính là sĩ tử trẻ tuổi, cảm xúc cực kỳ kích động, một bộ dáng không để ý sống chết.
Có người mở đầu, dân chúng quốc đô kìm nén đầy bụng tức giận nhao nhao hưởng ứng.
“Không thể tế trời! Hôn quân làm điều ngang ngược, ắt gặp báo ứng, quốc sư, ngài phải làm chủ cho chúng ta nha.”
“Quốc sư, ba trăm sinh mệnh, ba trăm đứa bé đó.”
“Xin quốc sư mau cứu bọn nhỏ.”
“Xin quốc sư mau cứu đứa nhỏ.” Đám người đông nghịt bắt đầu quỳ xuống, trong mắt không có đế vương, chỉ có quốc sư.
Lòng dân ở ai liếc qua thấy ngay, dân ý như thế nào liếc qua thấy ngay.
Quốc sư cao cao tại thượng, quan sát toàn trường, phát ra tiếng thở dài hùng hồn lại bất đắc dĩ, chậm rãi nói:
“Thượng Đế đã lệnh, hầu tại Thuấn phục, Thuấn chính là thiên tử, nhất ngôn cửu đỉnh.”
Ý tứ của câu này là, chuyện hoàng đế muốn làm, ta cũng không có cách nào, muốn trách thì trách hắn.
Quốc sư tiếp tục niệm xong đoạn văn tiếp theo, sau đó cao giọng nói:
“Giờ lành đã đến, tế trời bắt đầu!”
Nói xong, bắn ra một vệt hào quang vàng óng, rơi vào củi khô chồng chất dưới đài cao.
Củi khô gặp lửa, hóa thành lửa nóng hừng hực.
Dòng người bỗng nhiên mãnh liệt trào lên, dân chúng có người chửi mắng hôn quân, có người thống khổ kêu rên, có người liều mạng húc vào Thành Phòng quân, muốn đi vào quảng trường.
Trịnh Văn Hàn rốt cuộc kìm nén không được, quay đầu lại, tìm kiếm trong đám người.
“Tìm được rồi...” Cũng chính là giờ khắc này, Quan Nhã rốt cuộc ở trong từng gương mặt khó mà khống chế cảm xúc kia, đã tìm được thích khách ẩn nấp.
Ở lúc này, một tiếng quát chói tai vang lên: “Dừng tay!”
Một bóng người phóng tới đài cao, phất tay áo dài, khí kình bành trướng, càn quét sụp đổ củi khô hừng hực thiêu đốt.
Trịnh Văn Hàn đang mong đợi hôn quân hiện thân, vẻ mặt cứng đờ, ngạc nhiên nhìn về phía bên người.
Là Dương Chính!
Trịnh Văn Hàn giận tím mặt:
“Dương đại nhân, ngươi dám chống lại thánh mệnh, ngăn cản nghi thức tế trời? Người đâu, kéo hắn xuống.”
...
“Hả?”
“Sao là lão đậu cô ra mặt?”
Anh Gà Đỏ mờ mịt nhìn về phía Quan Nhã, hành động bất thình lình của Dương Chính, chẳng những khiến quân địch kinh ngạc, ngay cả quân mình cũng chẳng hiểu gì cả.
“Lão đậu là có ý tứ gì?”
Quan Nhã hạ giọng: “Không biết, trước mặc kệ hắn, đi, để ý mấy tên thích khách kia, chuẩn bị đánh lén bất cứ lúc nào.”
Cô dùng ánh mắt phối hợp động tác tay, đem lần lượt điểm ra bảy tên thích khách trong đám người.
Chỉ Sát cung chủ, Tiểu Viên, Tạ Linh Hi ăn ý thay quần áo, cởi váy rườm rà hoa mỹ, thay quần áo dân chúng bình thường.
Tôn Miểu Miểu thì phun ra oán linh cấp 6 Y Xuyên Mỹ, lại lấy bí pháp mang các linh phó ngưng tụ thành sợi roi, quật mạnh ở trên thân Y Xuyên Mỹ, ra lệnh: “Kéo bọn họ vào ảo cảnh.”
Y Xuyên Mỹ xinh đẹp quyến rũ rên rỉ một tiếng, phủ phục xuống đất: “Đa tạ chủ nhân ban ân, đa tạ chủ nhân ban ân, chủ nhân quất tôi một roi nữa.”
Các cô gái trong xe đều nhìn về phía Tôn Miểu Miểu, tựa như không ngờ cô là Tôn Lục Thủy* như vậy.
*chữ Miểu do 3 chữ Thủy tạo thành, Miểu Miểu là 6 chữ Thủy
Khuôn mặt Tôn Miểu Miểu nổi lên đỏ ửng, cảm thấy xấu hổ, vội vàng giải thích: “Linh phó Nguyên Thủy Thiên Tôn tặng tôi, thế nào cũng phải quật mới làm việc, Nguyên Thủy Thiên Tôn biến thái có gì quan hệ với tôi.”
Khi cô giảo biện (giải thích), Y Xuyên Mỹ đã trồi lên khỏi thùng xe, bắt đầu âm thầm ảnh hưởng bảy tên thích khách.
Chỉ Sát cung chủ, Tạ Linh Hi, Tiểu Viên thay xong quần áo, đẩy mở cửa xe, lần lượt xuống xe, lẫn vào đám người tìm cơ hội mà hành động.
Trừ Chỉ Sát cung chủ, Tiểu Viên cùng Tạ Linh Hi đều là Siêu Phàm nho nhỏ, mà có thể mai phục trong đám người ám sát hôn quân, tất nhiên là cao thủ Thánh Giả cảnh (tiểu tông sư).
Nhưng không sao, ưu thế của linh cảnh hành giả là đạo cụ phẩm loại rất nhiều, các cô có thể không bận tâm võ đức đánh lén.
Chỉ cần Y Xuyên Mỹ kéo đám thích khách vào ảo cảnh, mục tiêu chỉ cần không phải Sơn Thần, đều phải xong đời.
Lúc này, đám người xôn xao hẳn lên, nhìn thấy Dương Chính cường thế ra tay ngăn cản nghi thức tế trời, những người dân vốn đã không ôm hy vọng, trong mắt sáng lên hào quang mong chờ, cháy lên ngọn lửa hy vọng.