Quan Nhã cười nhạo nói: “Giải tán? Lấy tác phong của triều đình, sao có khả năng giải tán, là đào tẩu, giải tán là cách nói vãn hồi mặt mũi triều đình. Đương nhiên, những người này không quan trọng, em nhìn lại cùng phân tích một phen, trong sự kiện, người đáng giá điều tra thật sự là Triệu Giai.”
“Triệu Giai?” Trương Nguyên Thanh nghi hoặc.
“Sau khi tin tức Võ Tân bệnh chết ở dịch quán truyền ra, tướng sĩ Thần Duệ quân theo hắn về kinh bắt đầu gây sự, triều đình như sớm có đoán trước, nhanh chóng bao vây, tiêu diệt các tướng sĩ đó, phụ trách dẫn đội chính là Triệu Giai.” Quan Nhã chậm rãi nói.
“Triệu Giai xuất thân tôn thất, nói từ trên bối phận là đường thúc (chú họ) của anh. Lúc ấy hắn đảm nhiệm Thống lĩnh Thiết Giáp doanh quân bảo vệ thành, năm thứ hai sau khi Võ Tân chết hắn liền được thái hậu đề bạt đến Binh bộ, trong ba năm liên tục tăng ba cấp, trở thành Binh bộ Thị lang.
Sau khi thái hậu chết, Trịnh Văn Hàn nắm giữ triều chính, bắt đầu chèn ép tôn thất, Triệu Giai đã bị cách chức, ở kinh thành làm quận vương nhàn tản.”
Phụ thân của Triệu Giai là thân vương, em trai tiên đế, Triệu Giai không phải con trưởng không thể kế thừa tước vị thân vương, được trao cho quận vương kém hơn một cấp, tước vị phong hào Vĩnh Yến.
Trương Nguyên Thanh nghe xong lâm vào trầm ngâm, mang toàn bộ tin tức đều tập hợp lại: “Uyển mỹ nhân nói cho anh biết giết chết Võ Tân là Trịnh Văn Hàn, cái này không phải bổn ý của thái hậu, thái hậu là bị Trịnh Văn Hàn chém trước tấu sau cuốn vào.”
“Ở sau khi phát hiện em trai tự tiện chủ trương giết chết Võ Tân, vị thái hậu nắm giữ triều chính nhiều năm này biết đã không có đường lui, liền thông báo Triệu Giai con cháu tôn thất, mệnh lệnh hắn diệt trừ thủ hạ của Võ Tân.
Sau nữa, vì phòng ngừa Thần Duệ quân xa ở ngàn dặm tạo phản, bà ta chỉ có thể cấu kết Bắc triều, liên thủ tiêu diệt đội quân hổ lang trăm trận trăm thắng này.”
Quan Nhã ngẫm nghĩ, bổ sung nói: “Cấu kết Bắc triều diệt Thần Duệ quân đây là tối kỵ, anh cảm thấy thái hậu sẽ giao cho ai đi làm?”
Trương Nguyên Thanh nói: “Trịnh Văn Hàn!”
Đáp án này không cần suy nghĩ, dù sao Võ Tân là Trịnh Văn Hàn hại chết, việc này giao cho Trịnh Văn Hàn đi làm là bảo đảm nhất.
“Cho nên Trịnh Văn Hàn mười mấy năm trước đã có cấu kết với quân đội Bắc triều, mới có thể thuận lợi lén đạt thành hiệp nghị với Hoàn Nhan Nhân Đồ.” Hắn bổ sung nói.
Quan Nhã gật đầu, đánh giá: “Trịnh Văn Hàn năm đó hại chết Võ Tân, hẳn là cảm nhận được Võ Tân uy hiếp, một vị võ tướng công cao chấn chủ, hắn không đè được. Không sớm diệt trừ, nhất định sẽ trở thành trở ngại cho hắn một mình nắm giữ quyền lớn.
Vì thế lợi dụng thân tình giấu thái hậu làm một cái chém trước tấu sau, khiến thái hậu hoàn toàn không có đường lui, chỉ có thể bỏ qua Thần Duệ quân. Trịnh Văn Hàn mới là người được lợi lớn nhất của sự kiện lần này. Ừm, còn có Triệu Giai.”
Quan Nhã kéo đề tài lại, nói: “Anh đi điều tra Triệu Giai một chút đi, hắn là kẻ tham dự, hẳn là rõ nhất cái chết của Võ Tân. Thái hậu năm đó mệnh lệnh hắn xử lý việc này, nói rõ là cực kỳ tín nhiệm vị lão vương gia tôn thất này.”
“Vương phủ Triệu Giai ở nơi nào?” Trương Nguyên Thanh rất sảng khoái hỏi.
“Phố An Lạc, Vĩnh Yến vương phủ.” Quan Nhã nói.
“Em đi tìm Tôn Miểu Miểu một phen, bảo cô ấy chuẩn bị lẻn vào phủ quận vương.” Trương Nguyên Thanh nói: “Anh có việc ra ngoài một chuyến.”
Tôn Miểu Miểu tuy là trận doanh đối địch, nhưng nhiệm vụ chủ tuyến cùng nhiệm vụ phụ tuyến của cô không có xung đột với trận doanh hôn quân, bởi vậy Trương Nguyên Thanh chưa vội vã thay đổi trận doanh giúp cô.
Ở trong tầm nhìn của quốc sư, Tôn Miểu Miểu đệ tử này đã chết ở trong ám sát Dương phủ, Tôn Miểu Miểu là quân cờ ở ngoài tầm nhìn của kẻ địch.
Trương Nguyên Thanh cảm thấy giữ trạng thái “bí ẩn” so với công khai càng có lợi hơn.
“Em tiễn anh.” Quan Nhã đứng dậy.
Trương Nguyên Thanh thu cái loa nhỏ vào trong lòng, đi theo Quan Nhã rời khỏi phòng ngủ rộng rãi, ngồi lên xe ngựa Quan Nhã thay hắn chuẩn bị sẵn, rời khỏi Dương phủ.
Bánh xe lộc cộc, xe ngựa sau khi đi trên đường một khắc đồng hồ, Trương Nguyên Thanh mới lấy ra cái loa nhỏ phân phó xa phu “Đi ngoại thành.”
Ở dưới hắn chỉ dẫn, xe ngựa chuyển sang, dừng lại ở một tòa nhà lớn hai sân ngoài thành, tấm biển viết “Từ phủ”.
“Ở chỗ này chờ ta.” Trương Nguyên Thanh nhảy khỏi xe ngựa, gõ cửa tòa nhà.
Người mở cửa là thanh niên bề ngoài hàm hậu thành thật, đánh giá Trương Nguyên Thanh, thấy hắn “mặt không màu máu”, tóc khô xơ xác, thân thể phát ra cảm giác lạnh lẽo, nhất thời trong lòng chấn động, nói:
“Ngươi tìm ai?”
“Đoàn bang chủ ở phủ hay không?” Trương Nguyên Thanh hỏi.
“Ngươi là ai?” A Ngưu chưa trả lời, lặp lại vấn đề vừa rồi.
“Mời nói cho Đoàn bang chủ, chuyện ta hứa hẹn đã làm được, hắn có bằng lòng giúp ta tên phá gia chi tử gia đạo sa sút này hay không?” Trương Nguyên Thanh nói xong, lại bổ sung: “Ta là bạn của Vương Bắc Vọng.”