Nghĩ đến đây, Phó Thanh Dương nhíu mày.
Trong công thành chiến đêm nay, Thác Bạc Quang Hách cũng chưa xuất hiện, chi Cự Khuyết quân kia của gã cũng chưa hiện thân.
Đêm nay công thành, càng giống làm lấy lệ hơn, Bắc triều sau khi thương vong mấy ngàn người, liền vội vàng rút lui.
Phó Thanh Dương đột nhiên biến sắc, đạp phi kiếm, lao lên bầu trời, hướng về quân doanh Bắc triều nơi xa mà đi.
Ba bốn dặm đường chớp mắt đã qua, hắn xông vào đại quanh Bắc triều quân, ngón tay vung lên như kiếm.
Kiếm khí sắc bén chém ra trên mặt đất vết kiếm dài mười mấy trượng, quân trướng dọc đường biến thành hai nửa, trong đó bao gồm soái trướng cao lớn nhất rộng rãi nhất.
Trong quân doanh Bắc triều vang lên tiếng trống tiếng kèn, Hoàn Nhan Bá THiên dẫn một đám tướng lĩnh cao cấp xông ra.
Phó Thanh Dương nhìn cũng không thèm nhìn bọn họ, gắt gao nhìn chằm chằm soái trướng trống rỗng, khuôn mặt anh tuấn che kín sự ngưng tọng.
Hoàn Nhan Bá Thiên ngẩng đầu nhìn lên, cười nhạo:
“Dương Sách, ngươi đoán xem nguyên soái đi đâu rồi?”
Phó Thanh Dương nhìn Hoàn Nhan Bá Thiên một cái thật sâu, xoay người, hóa thành một đạo kiếm quang rời đi, bay trở về Lâm Hạ thành.
Không cần đối thoại, thân là Yển Sư cấp 8, hắn đã xem hiểu vẻ mặt của Hoàn Nhan Bá Thiên.
Hạ xuống đầu tường, Phó Thanh Dương nhìn xung quanh, gọi một Bách phu trưởng chỉ huy dân phu quét tước chiến trường, lạnh nhạt nói:
“Truyền lệnh ta, nhất lưu cao thủ, cao thủ cấp Tiểu Tông Sư trong quân toàn bộ đến diễn võ trường tập kết.”
Không đợi Bách phu trưởng đáp ứng, hắn một lần nữa hóa thân kiếm quang, bay về phía doanh trại.
Một khắc đồng hồ sau, đám người Hạ Hầu Ngạo Thiên tụ tập ở doanh trại nguyên soái, các đồng đội vừa mới kết thúc một trận khổ chiến vừa định nghỉ ngơi, đã bị Phó Thanh Dương phái sĩ binh triệu hồi tới đây.
Thấy Phó Thanh Dương vẻ mặt ngưng trọng ngồi ngay ngắn ở bên bàn, bốn năm người đầy mờ mịt nhìn nhau, cũng sắc mặt ngưng trọng ngồi xuống.
Hạ Hầu Ngạo Thiên lẩm bẩm.
“Làm sao vậy? Vừa rồi tôi nhìn thấy có đại bộ đội tập kết ở diễn võ trường, cậu là muốn ra khỏi thành tập kích doanh trại địch à?”
Phó Thanh Dương đi thẳng vào vấn đề: “Tôi đi quân doanh Bắc triều một chuyến, Thác Bạt Quang Hách cùng Cự Khuyết quân không ở doanh trại địch.”
Đám người Ma Nhãn biến sắc.
Triệu Thành Hoàng trầm giọng nói: “Thác Bạt Quang Hách đêm nay không tham dự công thành.”
Linh Quân khẽ nhíu mày, phản ứng lại: “Đệch, hắn đi móc trộm nhà?”
Ma Nhãn đứng bật dậy, siết chặt hai nắm đấm, quát: “Lui giữ quốc đô!”
“Muối lui, cũng là tôi lui.” Phó Thanh Dương sắc mặt tuy ngưng trọng, nhưng giọng điệu trấn định, cảm xúc ổn định, tràn đầy phong độ đại tướng.
“Tôi sẽ dẫn một mũi bộ đội chạy tới quốc đô, mấy người ở lại chỗ này kiềm chế chủ lực Bắc triều. Lâm Hạ cùng quốc đô cách nhau hơn bốn mươi dặm, lấy tốc độ hành quân của Cự Khuyết quân, lúc này chỉ sợ đã đưa quân tới quốc đô.”
Thiên Hạ Quy Hỏa khó hiểu, nói:
“Thác Bạt Quang Hách vì sao phải một mình dẫn dắt Cự Khuyết quân tập kích quốc đô?”
Phát triển như vậy làm bọn họ trở tay không kịp, đồng thời cũng cảm thấy không có hợp lý, quốc đô có Hoàng Thành ti cùng quân thủ thành tinh nhuệ, khí giới, tài nguyên càng là chất lượng tốt, phong phú.
Nếu bàn về cao thủ, quốc đô Nam triều tuyệt đối không thiếu Thánh Giả cùng Chúa Tể. Thác Bạt Quang Hách chỉ dẫn Cự Khuyết quân tới, chưa chắc có thể ở trong thời gian ngắn đánh hạ quốc đô, mà trận doanh Bắc triều thiếu chủ soái, thì có thể bị Phó Thanh Dương thừa sơ hở mà vào, dẫn binh bao vây tiêu diệt, hoàn toàn đánh tan.
Thủ quân Nam triều có ba vị Chúa Tể tọa trấn, tuyệt đối có thực lực này, đến lúc đó, Bắc triều quân chôn vùi cục diện tốt đẹp, Nam triều hồi một ngụm máu, hết cùng lại thông, công thủ đổi chỗ.
Phó Thanh Dương thản nhiên nói: “Thác Bạt Quang Hách là tướng lĩnh kinh nghiệm phong phú, hắn làm như vậy, khẳng định có đạo lý của hắn. Quốc đô bên kia có thể đã xảy ra chuyện, ở thời điểm thủ bị trống trải, mỏng yếu nhất, cho nên Thác Bạt Quang Hách có nắm chắc ở trong thời gian ngắn phá thành.”
“Nếu hắn thành công, như vậy Lâm Hạ thủ quân sẽ trở thành một mũi quân đội cô đơn, tất bại không thể nghi ngờ.”
Hắn tốc độ nói rất nhanh: “Mấy người thủ Lâm Hạ, kiềm chế chủ lực Bắc triều, khi cần thiết, có thể chủ động tấn công.”
Dặn dò xong, hắn chống bàn đứng dậy, bước về phía cửa.
…
Gió âm đập vào mặt, bóng dáng tóc bạc rối bù của quốc sư nháy mắt đã đánh tới trước mặt, móng vuốt đen bóng đâm về phía cổ.
Trương Nguyên Thanh mặc Áo Giáp Tử Kim rút ra Hình Thần Câu Diệt Đao, kích hoạt Trảm Hình, cũng để lưỡi đao bao trùm một tầng lửa màu vàng nhạt, bỗng nhiên chém xuống.
Lưỡi dao thiêu đốt ngọn lửa màu vàng, trực tiếp nhảy vọt qua quá trình “bổ chém”, rơi ở trên quỷ trảo đen sì đang vươn tới. Quỷ trảo đứt ngang cổ tay.
Trương Nguyên Thanh hư vô hóa quá trình vận động vật lý, khiến đao của mình có thể nháy mắt chém trúng kẻ địch.