Thiên tử của bọn họ, quốc quân của bọn họ nổ tung thành một đám sương máu, rơi về phía mặt đất.
“Ầm!” Mặt đất bị đập ra một cái hố nông đường kính 6 mét, trong hô máu thịt be bét.
Hoàng đế bệ hạ được Hạo Thiên Thượng Đế để mắt, xương vỡ nát hết, kinh mạch đứt từng khúc, đã không còn hình người.
Đầu tường lặng ngắt như tờ, biểu cảm tuyệt vọng hiện lên khuôn mặt thủ quân.
Cự Khuyết quân ngoài thành không nhìn thấy kết cục thê thảm của hoàng đế nước địch, nhưng thấy cảnh tượng thống lĩnh một quyền đánh bay kẻ địch.
Tiếng hoan hô như sấm dậy.
Lúc này, trong hố sáng lên ánh sáng xanh lục nhu hòa, thi thể không ra hình người kia nhanh chóng phục hồi như cũ, trong nháy mắt đã khôi phục như lúc ban đầu.
Trương Nguyên Thanh nhảy ra khỏi hố nông, bay lên không trung, cất cao giọng nói: “Trẫm vâng mệnh từ trời, ký thọ vĩnh xương, thế gian không ai có thể giết ta.”
Đánh không lại, căn bản đánh không lại, chỉ có thể dùng tính mạng kéo dài thời gian... Mặt ngoài vững như chó già, trong lòng Trương Nguyên Thanh lại rất hoảng, dùng ra chiêu thức toàn thân, dùng hết thủ đoạn cũng chỉ là dựa vào “mạng cứng” từ trong tay Thác Bạt Quang Hách kéo dài hơi tàn mà thôi.
Hai chiêu hai mạng!
Trên thực tế, hai chiêu đã là cực hạn của hắn, giờ phút này đã là hết chiêu trò.
Thủ quân vốn đã tuyệt vọng, cảm xúc thay đổi rất nhanh, vung tay điên cuồng hô lên, tiếng hô ngoài thành bị kiềm hãm, chuyển thành tức giận mắng.
Sắc mặt Thác Bạt Quang Hách rốt cuộc chuyển thành âm trầm, không còn thoải mái thản nhiên vừa rồi, ánh mắt dừng ở phần eo Trương Nguyên Thanh, hừ lạnh nói: “Ta trái lại muốn xem, Nam triều có bao nhiêu pháp bảo!”
Cơ bắp lóe ra hào quang kim loại đột nhiên bành trướng, gân xanh nổi lên từng sợi, tám cánh tay khoa trương phun ra từng luồng hào quang màu đen, ngưng tụ thành một cây cung lớn màu đen, bốn cánh tay nắm cung bốn cánh tay kéo dây.
Khí huyết quanh thân cuồn cuộn sôi trào, từng tia từng luồng tràn ra, hóa thành một mũi tên màu máu.
Theo Thác Bạt Quang Hách kéo cung, bầu trời xuất hiện dị tượng, mây đen cuồn cuộn, từng tia sét màu máu lóe lên ở tầng mây.
Trương Nguyên Thanh cảm nhận được nguy cơ tử vong, đồng thời cảm ứng được mình bị “đánh dấu”.
Hắn mang Đai Ngọc Thanh Đế, ngũ trảo kim long, Khiên Tử Lôi Lôi Chi Giáp Y phục hồi như cũ thu về hòm đồ, đứng yên ở không trung, bỏ qua phản kháng, chờ đợi tử vong buông xuống!
Một mũi tên này, hắn không tránh được.
“Đánh dấu” của Yêu Mê Hoặc tự mang công năng truy tung.
“Bang!”
Tiếng dây cung đinh tai nhức óc, mũi tên màu máu bắn nhanh ra, hóa thành một dải cầu vồng màu máu, nuốt sống Trương Nguyên Thanh.
Thân thể Nam triều ở không trung nổ tung, mảnh xương, thịt nát bắn tung tóe như mưa, chết không toàn thây.
“Bệ... bệ hạ!”
“Bệ hạ chết trận rồi!”
Lúc này, một bộ đồ đỏ cưỡi gió mà đến, cầm bình nhỏ đồng xanh, nhẹ nhàng vuốt ve, miệng bình bắn ra nước mưa màu vàng, tựa như thần nữ đánh xuống tiên lộ cam lâm.
Máu thịt tàn thi bắn tung tóe ra bốn phương tám hướng bắt đầu hội tụ, như thời gian chảy ngược mà tổ chức lại, thời gian mấy hơi thở, hoàng đế tan xương nát thịt lại sống lại.
Luyện Yêu Hồ có thể khởi tử hồi sinh, chỉ cần thời gian tử vong không vượt qua một khắc đồng hồ, trong mười hai canh giờ có thể sống lại một lần.
Lúc trước ở trong phó bản bang phái câu lạc bộ Tửu Thần, chính là dựa vào vật phẩm cấp Bán Thần này, bọn họ thân hãm địch doanh mới sống sót.
“Ba chiêu đã qua! !” Tiếng của Trương Nguyên Thanh vang dội, “Thác Bạt thống lĩnh, lui binh đi.”
Thác Bạt Quang Hách kêu ‘Hắc’ một tiếng, nói “Ta chỉ nói giết ngươi trước cũng tương tự, đáp ứng đánh cược của ngươi khi nào?”
Hắn sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt sắc bén quát: “Triệu Thuấn, ta xem ngươi có thể sống lại mấy lần.”
Hắn một lần nữa kéo cung bắn.
Đột nhiên, Thác Bạt Quang Hách dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy trên cánh đồng bát ngát, dưới bầu trời đêm, một đạo kiếm quang gào thét mà đến.
“Bệ hạ vâng mệnh trời, ký thọ vĩnh xương!”
“Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Các binh sĩ Nam triều trong thành cùng đầu tường chưa cảm ứng được kiếm quang gào thét mà đến, còn đắm chìm thật sâu ở trong thần tích hoàng đế bệ hạ lần thứ hai chết mà sống lại.
Bọn họ hưng phấn vung vũ khí, hô to ‘vạn tuế’, kiên định không dời tin tưởng bệ hạ là thiên tử thật sự, nhân gian đế vương thiên mệnh hướng về.
Mà cô gái tuyệt đẹp mặc váy dài hoa mỹ kia tràn ngập hào quang mẫu tính, thì được các tướng sĩ coi là thần nữ hạ phàm, phụ trợ bệ hạ.
Bất mãn oán hận, phẫn nộ trước kia đối với hoàng đế, ở lúc này tan thành mây khói.
Hoàng Thành ti, quân thủ thành nội thành đang chạy tới, xa xa nghe được ‘vạn tuế’ như núi lở sóng thần trên đầu tường, âm thầm may mắn dừng cương trước bờ vực, kịp thời quay đầu.
Theo bệ hạ như có trời trợ giúp chống đỡ kẻ thù bên ngoài, còn có một tia hy vọng, nếu là đầu hàng, kết cục tuyệt đối sẽ không tốt.