Thủ quân đầu tường ghé vào bên tường mở to mắt, cố gắng muốn nhìn rõ tình hình chiến đấu, nhưng sương mù nồng đậm, chỉ nghe tiếng, không thấy hình.
Phó Thanh Dương cảm ứng được sợi tơ ở đầu ngón tay lần lượt đứt, từng khối “binh ngẫu” mất đi liên hệ.
Trong một khắc đồng hồ ngắn ngủi, sợi tơ bị đứt ước chừng sáu trăm, ý nghĩa sáu trăm tướng sĩ chết trận, hơn nữa số lượng còn đang tăng lên.
Binh ngẫu dù sao không phải âm thi của Thần Dạ Du, không thể chia sẻ tầm nhìn, sương mù dày đặc che mất tầm mắt, khắc chế Động Sát Thuật của Thám Báo, Phó Thanh Dương tựa như bị bịt mắt.
Tiếp tục như vậy là chắc chắn thất bại không thể nghi ngờ.
Ở ngoài sương mù dày đặc, Thác Bạt Quang Hách nhếch khóe miệng, thanh âm vang dội: “Dương Sách, bổn soái còn chưa ra tay đâu, bây giờ biết chiến trường là ai xưng vương chưa?”
Thùng!
Đột nhiên, một tiếng trống tựa như sấm rền truyền ra, chấn động khắp nơi, sương mù dày đặc dâng lên cũng bởi vậy bị kiềm hãm.
Vẻ mặt Thác Bạt Quang Hách thay đổi, bên tai kinh lôi cuồn cuộn, hãi hùng khiếp vía.
Hắn tung hoành sa trường nhiều năm, từng tàn sát ngàn vạn sinh linh, giờ phút này vậy mà lại không tự chủ được dâng lên sự sợ hãi.
Ánh mắt hắn lướt qua sương mù dày đặc, theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy trên tường thành, Triệu Thuấn đứng ở trước một cái trống lớn bọc da thú màu xanh đậm, cầm trong tay một cái xương đùi trắng xóa, ra sức gõ.
“Thùng, thùng thùng thùng thùng...”
Tiếng trống càng lúc càng dày, càng lúc càng nhanh.
Thác Bạt Quang Hách chỉ cảm thấy tiếng trống như búa tạ, một lần rồi lại một lần đập vào trong lòng, gõ hắn khí huyết cuồn cuộn, linh lực trì trệ.
Trong sương mù dày đặc lao ra một bóng dáng, chính là kỵ binh Cự Khuyết quân.
Tiếp theo là kẻ thứ hai, thứ ba thứ tư... Càng lúc càng nhiều Cự Khuyết quân lao ra khỏi sương mù dày đặc tản ra bỏ chạy, vẻ mặt bởi vì sợ hãi mà vặn vẹo.
“Ngoại trừ thân ngài ba thước tuyết, thiên hạ người nào xứng áo trắng!” Trương Nguyên Thanh cười to nói: “Dương soái, trẫm tự mình nổi trống cho ngươi, ngươi chỉ việc phi kiếm lấy đầu người, chém hết kẻ địch.”
Đây là đồ áp đáy hòm của Trương Nguyên Thanh, Trống Quỳ Ngưu là đạo cụ trong chiến dịch săn giết Nam phái tam trưởng lão năm đó thu được, đạo cụ cực phẩm giai đoạn Chúa Tể.
Nghe nói, Trống Quỳ Ngưu có cả thảy tám cái, là Cửu Thiên Huyền Nữ luyện chế cho Hoàng Đế.
Gõ một lần năm trăm dặm, liên tục gõ ba ngàn sáu trăm dặm, quân nhân hoàn toàn không còn ý chí chiến đấu, binh bại như núi đổ.
Đây là điều Hạ Hầu Ngạo Thiên nói cho hắn, tin tức bắt nguồn từ ông lão trong nhẫn.
Ông lão còn nói cho Hạ Hầu Ngạo Thiên, Cửu Thiên Huyền Nữ là Bán Thần nghề nghiệp Học Sĩ, cũng là lão tổ tông của bọn họ những phương sĩ này.
Trống này uy lực vô cùng, trả giá cũng cực kỳ hà khắc, đ người ánh trống phải hết sức tập trung, không thể sử dụng kỹ năng, đạo cụ, hơn nữa linh thể phải đủ mạnh, mới có thể chịu được Trống Quỳ Ngưu cắn trả.
Cho nên lúc trước sử dụng Trống Quỳ Ngưu là Nam phái tam trưởng lão, Huyễn Thuật Sư linh thể cường đại, ở trong tất cả nghề nghiệp có thể xếp trong ba hạng đầu.
Lúc đánh quốc sư đạo cụ này không có ý nghĩa lớn, một mặt là quốc sư tiếp cận bất tử thân, tiếng trống áp chế cũng giết không chết, một mặt khác là phe mình thành viên chủ lực không đủ, nếu hắn lại bị Trống Quỳ Ngưu “trói buộc”, mấy người bọn Tiểu Viên căn bản đánh không lại quốc sư, bọn họ lại không có cách nào sử dụng Trống Quỳ Ngưu.
Khuôn mặt vạn năm không thay đổi của Phó Thanh Dương rốt cuộc lộ ra một nụ cười, ba trăm kỵ binh còn sót lại không nhiều lao ra khỏi sương mù dày đặc, đuổi theo Cự Khuyết quân đang tản ra bỏ chạy.
Sau một phen bổ dưa thái rau, mười năm tâm huyết của Thác Bạt Quang Hách mất hết.
Hơn ngàn bộ tốt, ba trăm kỵ binh nhanh chóng tập kết, giơ cao chiến đao, lao về phía Thác Bạt Quang Hách.
Thác Bạt Quang Hách ánh mắt âm trầm, ngực bụng đột nhiên phồng lên, luồng khí cuồn cuộn, liền mạch lưu loát.
Hơn một ngàn hai trăm tướng sĩ Nam triều hóa thành tro bụi.
Phó Thanh Dương cùng Thác Bạt Quang Hách đồng thời hành động.
Một người nhảy ra khỏi tường thành, hóa thân kiếm quang sắc bén nhất thế gian, Một người phóng lên trời, tựa như một cây ma đao ngông cuồng bá đạo.
Đầu tường, đế vương gõ trống, dưới thành Ngân Dao quận chúa lấy ra Mũ Đỏ Nhỏ, vui vẻ thu thập thi thể Cự Khuyết quân.
Phó Thanh Dương từ đầu tường lao xuống, giờ khắc này hắn mơ hồ kết hợp với Ngọc Long Kiếm, dẫn tới trong mắt các sĩ tốt quan sát hắn cũng đã biến mất, chỉ còn lại một mảng hào quang kinh diễm tuyệt luân kia.
Trong Ngọc Long Kiếm ẩn chứa kiếm khí mạnh mẽ vặn vẹo không khí xung quanh, khiến quanh thân Phó Thanh Dương lao xuống xuất hiện gợn sóng sao băng ma sát không khí mới có thể sinh ra.
Thác Bạt Quang Hách dang tám cánh tay, trực diện kiếm quang giống như có thể khai thiên tích địa, bốn đôi bàn tay chợp hợp lại, kẹp lấy kiếm của Dương Sách.