“Tầm vóc có chút kém.” Hạ Hầu Ngạo Thiên lẩm bẩm một phen: “Nhân vật chính không sợ nhất chính là đối thủ cạnh tranh, bất cứ đối thủ cạnh tranh nào, đều sẽ làm nhân vật chính càng mạnh hơn, có thể thấy được Thái Nhất môn chủ không phải nhân vật chính.”
Lúc này, ông lão trong nhẫn truyền đến tinh thần dao động: “Tôi cảm thấy phương pháp này của các cậu không quá được.”
Trương Nguyên Thanh và Hạ Hầu Ngạo Thiên đồng thời ném tới ánh mắt không vui.
“Chỗ nào không được?” Hạ Hầu Ngạo Thiên không phục.
Ông lão trong nhẫn đưa ra nghi vấn: “Phương pháp tương tự, vì sao không có linh cảnh hành giả sử dụng? Hoặc là, các cậu có nghe ai sử dụng phương pháp tương tự, từng có ví dụ tương tự?”
Trương Nguyên Thanh và Hạ Hầu Ngạo Thiên đồng thời ngẩn ra.
“Cắn nuốt linh uẩn người khác tăng trưởng điểm kinh nghiệm, làm trái chủ nghĩa nhân đạo, nếu như bị phát hiện, sẽ bị nghiêm trị.” Trương Nguyên Thanh cân nhắc nói.
“Giết người phóng hỏa cũng làm trái nhân đạo, người trận doanh thủ tự làm còn ít?” Ông lão trong nhẫn tinh thần ổn định phản bác: “Thủ tự không đại biểu thiện lương, đây là lời Hạ Hầu Ngạo Thiên thường thường treo ở bên miệng, một phương pháp có thể nhanh chóng tăng lên điểm kinh nghiệm, lại không cần vào phó bản, nhất định sẽ có người bí quá hóa liều.”
“Mới vừa nói, phương pháp này sẽ khiến người ta tinh thần thất thường, trả giá quá lớn.” Hạ Hầu Ngạo Thiên nói.
“Vậy nghề nghiệp tà ác thì sao?” Ông lão trong nhẫn “hỏi lại”: “Nghề nghiệp tà ác vốn là điên điên khùng khùng, sẽ sợ cái này?”
Trương Nguyên Thanh cùng Hạ Hầu Ngạo Thiên nhìn nhau, song song trầm mặc.
Sau sự trầm mặc ngắn ngủi, Trương Nguyên Thanh nói: “Có lẽ, sớm đã có người làm, nhưng không thể thành công, mà việc này lại không thể công bố với đám đông, cho nên coi như cái gì cũng chưa xảy ra.”
Hạ Hầu Ngạo Thiên trầm ngâm mấy giây, “Nguyên nhân gì lại thất bại nha... Lão già, ông có biết hay không.”
Ông lão trong nhẫn cười ha hả nói: “Tôi làm sao biết, tôi chỉ là dự thính mưu đồ bí mật của hai cậu, vạch ra lỗ thủng.”
Trương Nguyên Thanh đang suy nghĩ đột nhiên mở miệng:
“Thuần Dương chưởng giáo có thể thông qua ‘ăn người’ để khôi phục thực lực.”
Hạ Hầu Ngạo Thiên dù sao cũng là Học Sĩ, mắt sáng lên, hiểu ra: “Linh cảnh hành giả tồn tại một loại hạn chế nào đó, cho nên không cách nào dùng cổ pháp ăn người, nhưng Thuần Dương chưởng giáo không phải linh cảnh hành giả, cho nên có thể.”
Suy nghĩ lập tức mở ra.
Thuần Dương chưởng giáo và linh cảnh hành giả khác nhau ở chỗ nào? Đáp án không cần nói cũng biết — thẻ nhân vật!
Cho nên là thẻ nhân vật hạn chế hành vi ăn người của linh cảnh hành giả.
Hạ Hầu Ngạo Thiên sờ cằm suy nghĩ: “Linh cảnh hẳn không có khái niệm thiện ác, quyết không phải bởi vì cổ pháp tàn nhẫn mới cấm chỉ linh cảnh hành giả sử dụng phép này, nguyên nhân là cái gì đây... Tôi hiểu rồi, là vấn đề cơ chế xứng đôi.
Phó bản của chúng ta là căn cứ điểm kinh nghiệm, điểm tích lũy ẩn để ghép, những số liệu này thông qua thẻ nhân vật ghi chép trong linh cảnh, nếu như linh cảnh hành giả dùng phương pháp cổ đề cao điểm kinh nghiệm, như vậy linh cảnh ghép phó bản sẽ mất cân bằng với chiến lực chân thực, từ đó bug chồng chất.”
Vấn đề đã nghĩ thông, nhưng giải quyết như thế nào đây?
Trương Nguyên Thanh và Hạ Hầu Ngạo Thiên lần nữa lâm vào trầm mặc.
Qua vài phút, Trương Nguyên Thanh thở dài nói: “Ít nhất mạch suy nghĩ đúng, như thế nào giấu diếm được thẻ nhân vật, còn cần bàn bạc kỹ hơn, việc này không vội. Bất luận kế hoạch vĩ đại nào cũng không phải một lần là xong, chuẩn bị một phen, trời sáng liền vào Thục Sơn Nam Uyển.”
Trương Nguyên Thanh cũng không nhụt chí, ít nhất nắm giữ một phương pháp không cần thông qua phó bản liền có thể nhanh chóng tăng lên.
Mặc dù cách này còn chưa thành thục, khó khăn trùng điệp, nhưng dù sao có Học Sĩ am hiểu nghiên cứu đi giải quyết.
Hạ Hầu Ngạo Thiên không quá bằng lòng: “Cảm giác tốn công mà không có kết quả.”
Trương Nguyên Thanh nghiêm mặt: “Nếu như anh có thể nghiên cứu ra bí pháp không vào phó bản cũng có thể thăng cấp nhanh chóng, chắc chắn ghi vào sử sách. Linh cảnh hành giả bây giờ, linh cảnh hành giả sau này, nghề nghiệp tà ác cũng tốt, nghề nghiệp thủ tự cũng thế, đều sẽ nhớ kỹ cái tên Hạ Hầu Ngạo Thiên của anh.”
“Đừng, đừng nói nữa...” Khóe miệng Hạ Hầu Ngạo Thiên giật giật.
Đây là dụ hoặc hắn không cách nào kháng cự, đây là dương mưu của Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Trương Nguyên Thanh nghiêm túc nói: “Hội nghị kết thúc.”
…
Trong mật thất.
Theo lấy đại hộ pháp mang bức tranh linh triện trận văn lấy ra, trong phòng vốn là mờ tối, trở nên càng thêm âm trầm ngột ngạt, đèn bàn nhuộm lên một tầng ô vuông.
Trên quyển trục linh triện, từng luồng âm khí trồi lên, hóa thành một bóng người gương mặt mơ hồ.
“Thủ lĩnh!”
Đại hộ pháp lập tức quỳ mọp trên mặt đất.
Thuần Dương chưởng giáo cũng đứng dậy, hướng vị Thái Âm Chi Chủ này khom người.