“Phó bản cỡ nhỏ mặc dù thời gian sử dụng ngắn ngủi, nhưng mật độ nguy hiểm so với phó bản cỡ lớn còn cao hơn, nghề nghiệp không có năng lực duy trì kéo dài, cửu tử nhất sinh.” Phó Thanh Dương trầm giọng nói.
Khi hai người nói chuyện, cung chủ mặc váy dài đỏ tươi chỉ vào một ngọn núi khác nơi xa, nói: “Nơi đó có phải chỗ Thục Sơn chính điện hay không?”
Ngọn núi này chỗ mọi người, cách nhau chừng ba trăm thước, là một ngọn chủ phong càng thêm cao vút hùng vĩ, khu kiến trúc nơi đó càng thêm dày đặc.
“Một môn phái tách thành hai phó bản, phó bản như vậy rất ít gặp, nói rõ mức độ nguy hiểm của Thục Sơn vượt qua cấp S.” Hạ Hầu Ngạo Thiên lấy ra rương kim loại, “Tôi phái máy bay không người lái đi qua thăm dò một phen.”
Hắn mở nắp hòm, từng máy bay không người lái cỡ nhỏ tự động bay lên, treo giữa không trung.
Hạ Hầu Ngạo Thiên rút ra dây tiếp nối thần kinh, dán ở hai bên huyệt Thái Dương, điều khiển các máy bay không người lái bay về phía đỉnh núi chính cách 300 mét.
Máy bay không người lái của hắn dựa vào điện lực vận hành, camera cùng máy ghi âm lắp đặt cũng không khác biệt gì với máy bay không người lái bình thường, khoa học kỹ thuật đen duy nhất là trải qua hắn cải tiến, máy bay không người lái truyền về video không dựa vào tín hiệu.
Mà là dựa vào tinh thần lực của hắn.
Hình ảnh sẽ trực tiếp truyền vào đầu của hắn.
Đối mặt loại phó bản độ khó cực cao này, đám người Trương Nguyên Thanh có đầy đủ kiên nhẫn, dù là cảm thấy hành vi thăm dò ngọn núi chính của Hạ Hầu Ngạo Thiên là vẽ vời cho thêm chuyện, không cần thiết.
Đám máy bay không người lái rời ngọn núi Nam Uyển, lướt qua rừng núi, lúc sắp tới gần ngọn núi chính, bỗng gặp phải vách ngăn vô hình, vài máy bay không người lái sụp đổ tại chỗ.
“Có cấm chế, chúng ta lao đầu vào tường rồi.” Hạ Hầu Ngạo Thiên lập tức khống chế máy bay không người lái còn lại trở về.
Phó Thanh Dương nói: “Đi đỉnh núi Nam Uyển nhìn xem.”
Hạ Hầu Ngạo Thiên nhắm mắt gật gật đầu, điều khiển máy bay không người lái, vượt qua cầu thang đá lộn xộn nứt nẻ, lướt qua rừng núi, nhanh chóng tiếp cận công trình kiến trúc đỉnh núi.
Rất nhanh, ở trong tầm mắt quan sát của hắn, khu kiến trúc Nam Uyển càng lúc càng gần.
Hắn nhìn thấy đỉnh điện màu vàng, nhìn thấy lầu các đổ sụp, nhìn thấy mái ngói rơi đầy cành khô, trông thấy mặt đất phủ phiến đá, gạch đá, đá cuội tích lấy lá mục thật dày, mọc ra cỏ dại xanh tươi.
“Khu vực Nam Uyển thật lớn nha, có ba tòa đại điện nóc vàng, phía tây có một chỗ quảng trường, phía đông thoạt nhìn là khu sinh hoạt...”
Hạ Hầu Ngạo Thiên đang nói bố cục Nam Uyển, đột nhiên, hình ảnh đột nhiên tối sầm.
Máy bay không người lái thu được sương mù đặc giống như khói đen từ bốn phương tám hướng lao tới.
Cánh quạt phát ra tạp âm chói tai, quạt luồng khí khiến khói đen run rẩy dữ dội, Hạ Hầu Ngạo Thiên giảm bớt tốc độ phi hành, xoay quanh ở trong khói đen.
Hắn không cần làm cái gì, để máy bay không người lái ở lại trong khói đen là được.
“Đông, đông, đông...”
Đột nhiên, trong tạp âm chói tai của cánh quạt, Hạ Hầu Ngạo Thiên bắt được tiếng bước chân rất nhỏ.
Tiếng bước chân duy trì mười mấy giây mới biến mất.
Kiến trúc bên ngoài khu vực Nam Uyển xuất hiện lần nữa trong đầu, nhưng mà, Hạ Hầu Ngạo Thiên lúc này mới phát hiện, máy bay không người lái chẳng biết lúc nào hư hại một chiếc.
Hạ Hầu Ngạo Thiên biến sắc: ‘Máy bay không người lái của tôi bị phá hủy.”
“Quá bình thường!” Ma Nhãn Thiên Vương khịt mũi coi thường.
Hạ Hầu Ngạo Thiên hừ lạnh nói: “Động não của cậu một chút, máy bay không người lái ý thức nối liền với tôi, bất cứ một chiếc nào hư hao, tôi đều sẽ lập tức phát giác, nhưng thẳng đến khi khói đen tan đi, tôi mới phát hiện tổn thất một máy bay không người lái.”
Hắn lập tức nói cho các đồng đội phát hiện của mình.
Phó Thanh Dương yên lặng nghe xong, hỏi: “Từ khi máy bay không người lái tiến vào Nam Uyển, đến khói đen bao phủ, đại khái là bao lâu?”
“Ba phút.”
“Khói đen bao phủ đến tiếng bước chân truyền đến, đại khái là bao lâu?”
“Một phút đồng hồ.”
Phó Thanh Dương nói: “Kiểm tra một phen độ chuẩn xác của số liệu.”
Hạ Hầu Ngạo Thiên điều khiển máy bay không người lái tiếp tục xoay quanh, chừng mười phút đồng hồ, khói đen lần nữa đột kích.
Lần này, Hạ Hầu Ngạo Thiên lại tổn thất một máy bay không người lái.
“Trừ ba phút biến thành mười phút đồng hồ, những số liệu khác không thay đổi.” Hắn nhìn về phía Phó Thanh Dương.
Tiền công tử mặt không biểu cảm: “Tiếp tục kiểm tra số liệu.”
Lại trải qua ba lần kiểm tra, mọi người đạt được số liệu chính xác.
Lần đầu tiến vào Nam Uyển, sau ba phút sẽ nghênh đón khói đen, một phút đồng hồ sau truyền đến tiếng bước chân, sau đó công kích phát động.
Về sau, cách mỗi mười phút đồng hồ, khói đen sẽ phát động một lần, tuần hoàn lặp lại.