Cho dù chém trúng phân thân, còn có phân thân thay thế Phó Thanh Dương thật sự tham chiến.
Chẳng qua Trương Nguyên Thanh cho rằng, xác suất pho tượng nữ nhân lựa chọn Phó Thanh Dương làm mục tiêu là không lớn.
Một là Con Mắt Mê Hoặc của Ma Nhãn có thể xưng khống chế mạnh cấp bug, đòn chém của Phó Thanh Dương mặc dù không nói đạo lý, nhưng pho tượng nữ nhân có thể bằng vào thân thể cứng đấu cứng, lại không chống đỡ được Con Mắt Mê Hoặc.
Hai là, Phó Thanh Dương và pho tượng nữ nhân cùng là Kiếm Khách, cùng nghề nghiệp hiểu nhau, có gì phải sợ? Đơn giản chính là khi đấu kiếm, xem ai sắc bén hơn, ‘hàng’ cứng hơn.
Căn cứ vào hai điểm này, Trương Nguyên Thanh cảm thấy, pho tượng nữ nhân phàm là có chỉ số thông minh bình thường, nhất định sẽ lựa chọn chém hắn hoặc Ma Nhãn trước.
Đương nhiên, nếu pho tượng nữ nhân công kích là loại quy tắc, có thể nhìn trộm ra được hắn ở trạng thái bí ẩn, vậy Trương Nguyên Thanh cũng không sợ, bởi vì Thần Nhật Du sinh mệnh lực mạnh mẽ, chỉ là chặt đầu, sẽ không trí mạng.
Mà phân thân của Phó Thanh Dương có thể thay thế chiến lực hắn bỏ trống, cũng có thể dẹp yên được pho tượng nữ nhân.
Theo tiếng bước chân dừng lại, khói đen nhanh chóng rút lui.
Phó Thanh Dương cùng Ma Nhãn dẫn đầu chạm mặt, bọn họ đều cho rằng pho tượng nữ nhân sẽ chọn đối phương làm mục tiêu.
Thấy đối phương mạnh khỏe, đầu tiên là thở phào, sau đó trong lòng giật mình, vội vàng tìm kiếm Nguyên Thủy Thiên Tôn, thấy bên cạnh bụi cây cách mười mấy mét, nhìn thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Đạo Đức Thiên Tôn cùng Tiền công tử cũng thoáng như trút được gánh nặng.
Hạ Hầu Ngạo Thiên kêu ‘A’, nói: “Không ai rơi đầu? Các người ai phòng ngự được pho tượng quỷ kia công kích?”
Phù, sống rồi! Trương Nguyên Thanh nhẹ nhàng thở ra, chỉ chỉ âm thi dưới chân: “Nó chết rồi. Tôi dùng nó đỡ được công kích của pho tượng Dao Quang.”
Ánh mắt của mọi người theo đó rơi vào trên thân âm thi, đầu của nó lăn trên mặt đất, trên thân phủ một tấm da người loang lổ vết máu.
“Làm tốt lắm, không hổ là nam nhân vật phụ có thể chiến đấu với Phó Thanh Dương.” Hạ Hầu Ngạo Thiên vui mừng, mặc dù không biết Nguyên Thủy Thiên Tôn dùng phương pháp nào, nhưng ở trong mắt hắn, hóa giải tử cục là tiêu chí đi kèm Nguyên Thủy Thiên Tôn vốn có.
Ở trong phó bản, cảm giác an toàn Nguyên Thủy Thiên Tôn cho mọi người cao hơn xa xa Phó Thanh Dương, Ma Nhãn Thiên Vương.
Phó Thanh Dương cùng Ma Nhãn sẽ càng không truy hỏi ngọn nguồn cùng tâng bốc lẫn nhau, người trước thu hồi ánh mắt, nhìn về phía lầu các.
“Nó trốn ở trong lầu các, phân thân, ngươi đi hấp dẫn hỏa lực.”
Phân thân Phó Thanh Dương tiếp nhận một thanh kiếm bản thể ném ra, khẽ gật đầu, vẻ mặt lạnh nhạt: “Được!”
Dẫn đầu hóa thành một dải lụa lao ra khỏi Dao Quang điện.
Mọi người giữ khoảng cách nhất định, theo đuôi ở phía sau.
Mắt thấy phân thân Phó Thanh Dương xông vào lầu các, đột nhiên lại lui ra, từng đạo kiếm khí nhỏ bé dày đặc như mưa rào đuổi theo hắn, rơi vào đất trống bên ngoài lầu các, phát ra tiếng vang ‘Phốc phốc’, lưu lại từng cái hố sâu. Ngay sau đó, từng cái đầu người khô quắt bay ra, đôi mắt đỏ rực, răng chìa ra ngoài, như châu chấu bao vây phân thân Phó Thanh Dương, há mồm phun ra từng đạo kiếm khí.
Kẻ dẫn đầu kia, là Huyền Chân trưởng lão, kiếm khí phun ra đặc biệt sắc bén, ngay cả phân thân cũng không dám đón đỡ.
Phân thân Phó Thanh Dương vung kiếm sắt, khi thì né tránh, khi thì đón đỡ, khi thì chém xuống một cái đầu, mặc dù thành thạo điêu luyện, nưhng cũng bị đại trận đầu bay cuốn lấy.
“Phi đầu man?” Hạ Hầu Ngạo Thiên giật mình: “Khó trách những cái đầu này khô héo mà không mục nát, thì ra đầu là quái tinh anh.”
“Phân thân làm sao yếu đi vậy?” Ma Nhãn Thiên Vương nói.
“Chỉ có thể phục chế cấp 7.” Trương Nguyên Thanh thuận miệng giải thích một câu, cao giọng nói: “Lão đại, trở về!”
Phân thân Phó Thanh Dương ngầm hiểu, hóa thân kiếm quang độn về bên cạnh mọi người.
Trương Nguyên Thanh thì thi triển Tinh Độn Thuật, xuất hiện ở trong đại trận Phi Đầu Man, mi tâm của hắn hiện ra dấu ấn Thái Dương màu vàng, mái tóc tóc bay lên, quấn quanh hào quang vàng óng, làn da chuyển thành màu vàng sẫm, giống như quét một tầng sơn vàng.
Hai tay của hắn ngưng tụ ra một thanh kiếm lớn màu vàng, chống mạnh xuống.
Lập tức, sau đầu hiện ra một vầng mặt trời màu vàng chói mắt, hào quang nóng rực trong vắt phủ đầy phạm vi 50 mét, tịnh hóa mọi ô uế, trừ khử tất cả năng lượng.
Đầu lâu bay múa đầy trời tứ tán bỏ chạy, nhưng chúng nó làm sao nhanh hơn được ánh nắng, ùn ùn bị điểm hỏa, hóa thành từng bó đuốc màu vàng.
Đầu lâu Huyền Chân trưởng lão đối kháng hào quang vàng óng thiêu đốt, cái đầu cháy đen không lành lặn bay về phía trong lầu các.
Trương Nguyên Thanh vung thanh kiếm lớn trong tay, hào quang vàng óng lóe lên.
Thanh kiếm lớn đóng đinh đầu lâu Huyền Chân trưởng lão ở trên sàn nhà cửa ra vào, cái đầu không lành lặn kia giãy dụa một lát, không cam lòng cháy thành tro bụi.