Hắn thu hồi kiếm Bát phương, từ trong túi lấy ra điện thoại di động, điều chỉnh chế độ máy bay thành chế độ bình thường, đang muốn thông báo cấp dưới rút lui.
Kết quả điện thoại di động vang trước một bước.
Người gọi tới là Đằng Viễn.
Phó Thanh Dương mặt không biểu cảm tiếp nhận, thản nhiên nói: “Hành động truy bắt thất bại, mấy người rút đi.”
Bên kia điện thoại im lặng một chút, tiếp theo, thanh âm uể oải của Đằng Viễn đáp lại:
“Có lẽ, chưa thất bại. Bách phu trưởng, Nguyên Thủy Thiên Tôn đã ở phụ cận đánh chết Hắc Vô Thường.”
Nghe loa truyền đến thanh âm, khuôn mặt lạnh lùng của Phó Thanh Dương ngẩn ra, hoài nghi mình nghe lầm, hoặc chính là Đằng Viễn to gan lớn mật nói giỡn với cấp trên.
Im lặng vài giây, trong giọng nói của hắn xen lẫn sự chờ mong, trầm giọng nói:
“Nguyên Thủy đã giết Hắc Vô Thường?”
Giờ khắc này, Phó Thanh Dương vẻ mặt nghiêm túc, sức chú ý tập trung toàn bộ ở thính lực, tập trung ở trên điện thoại di động nho nhỏ.
Mái tòa nhà dạy học, Teddy lông quăn thính lực mạnh mẽ, cũng nghe được thanh âm trong điện thoại di động truyền đến, hai móng của nó bám vào mép sân thượng, đầu cúi xuống, đôi mắt như cúc áo thâm thúy, không chớp mắt nhìn chằm chằm.
“Đúng vậy, hơn nữa còn là một mình chém giết, lúc chúng tôi chạy qua, Hắc Vô Thường đã chết.”
Thanh âm của Đằng Viễn thập trưởng vẫn uể oải như cũ, nhưng nghe vào trong tai Phó Thanh Dương cùng Cẩu trưởng lão, tựa như thiên âm.
Cẩu trưởng lão cúi đầu thấp hơn nữa, lập tức nói: “Hỏi hắn, có đạt được Chén Thánh Đọa Lạc hay không?”
Phó Thanh Dương khẽ gật đầu, nói: “Cậu ta có đạt được Chén Thánh Đọa Lạc hay không.”
Vừa dứt lời, hắn liền nghe thấy trong loa, Nguyên Thủy cách không xa nói: “Hắc Vô Thường thấy đại thế đã mất, cúi đầu bái lạy, cũng dâng Chén Thánh Đọa Lạc, chỉ cầu tôi tha cho hắn một mạng, nhưng tôi tức giận, không tha thứ hắn.”
Phó Thanh Dương tự động bỏ qua lời nói tiếp theo, khuôn mặt lạnh lùng, hiếm thấy lộ ra nét vui mừng.
Nhưng ở trong điện thoại, giọng điệu hắn vẫn duy trì sự lạnh nhạt của lãnh đạo: “Biết rồi, nói cho tôi biết địa chỉ, tôi lập tức tới.”
Đằng Viễn: “Chúng tôi đã chạy tới trường học bên này, trong ba phút quay về.”
Phó Thanh Dương chỉ có thể kiềm nén tâm tình có chút kích động, thản nhiên nói: “Được!”
Cúp điện thoại, hắn nghiêng đầu nhìn về phía bên chân, Cẩu trưởng lão không biết khi nào từ mái nhà nháy mắt đến gần.
“Ngài còn chưa đi?” Phó Thanh Dương ngẩn ra.
Trừ các chấp sự dưới trướng, Cẩu trưởng lão cơ bản không gặp hành giả chính phủ, nhưng nhìn tư thế này, rõ ràng là muốn theo mọi người.
Cẩu trưởng lão cười ha ha nói:
“Chưa thấy Chén Thánh Đọa Lạc, làm sao an tâm trở về? Với lại, cũng muốn gặp tân tú của Ngũ Hành minh chúng ta mà.”
“Ài, Tôn trưởng lão hồ đồ nha, chờ hắn từ trong linh cảnh đi ra, tôi phải cảm tạ hắn một phen cẩn thận.
“Thanh Dương, Nguyên Thủy Thiên Tôn là Lý Đông Trạch dưới trướng cậu mời chào, hắn lập công càng nhiều, càng lớn, đối với cậu càng có lợi, tổng bộ khi đánh giá công huân của một người, công tích của người dưới trướng hắn cũng tính ở trong đó.”
Phó Thanh Dương “Ừm” một tiếng: “Tôi tính mời chào cậu ta vào ‘Bạch Hổ vệ’, trọng điểm bồi dưỡng.”
Cẩu trưởng lão trầm ngâm một phen, nói: “Có thể, nhưng điều kiện tiên quyết là, cậu ta có thể qua được tổng kiểm tra sức khỏe.”
Đang nói, một đám người lao tới như bay, bảo vệ một người trẻ tuổi ở chính giữa.
Cẩu trưởng lão lúc này không nói chuyện nữa.
Đợi Đằng Viễn dẫn người tiến vào vườn trường, Phó Thanh Dương nhìn Trương Nguyên Thanh sắc mặt tái nhợt trong đám người, khẽ gật đầu, nói:
“Thương thế ra sao rồi?”
Trương Nguyên Thanh nhếch miệng: “Trúng độc rồi, lúc này giải được bảy tám phần rồi.”
Phó Thanh Dương lúc này mới yên tâm, lại nói: “Đợi lát nữa vẫn là để đội trưởng Thanh Đằng bắt mạch một chút, thanh trừ độc tố sót lại một lần cho cậu.”
Nói xong, hắn nhìn về phía Đằng Viễn.
Người đàn ông trung niên đẩy mắt kính, nói: “Thi thể Hắc Vô Thường, tôi bảo người ta vận chuyển, lát nữa đưa tới. Mặt khác, khi Nguyên Thủy cùng Hắc Vô Thường chiến đấu, một ông cụ bất hạnh trúng cổ độc, tôi đã chuyển giao cho văn phòng cảnh sát phụ cận.”
Phó Thanh Dương nghe xong báo cáo, quay sang nhìn về phía Trương Nguyên Thanh, còn muốn hỏi chuyện Chén Thánh.
Đột nhiên thấy tiểu tử này lon ton đi về phía Cẩu trưởng lão, ngồi xổm xuống liền xoa đầu chó một phen, khen nói:
“Bách phu trưởng, đây là chó của anh sao? Đánh nhau còn dẫn theo chó? Tôi biết người Bách Hoa hội có thể thao túng động vật chiến đấu, anh có phải dùng đạo cụ gì hay không?”
“Con chó này còn rất nhân tính hóa nha, nó tựa như không hài lòng tôi xoa đầu nó, thế mà lườm xéo tôi.”
Đám người Thanh Đằng Bạch Long chưa cảm giác có cái gì không đúng, nhưng Quan Nhã biết được nội tình trợn mắt cứng lưỡi, lại vẻ mặt tuyệt vọng nhìn một màn này. Phó Thanh Dương liếc một lần Cẩu trưởng lão đầu bị chà xát đi chà xát lại, lại nhìn Trương Nguyên Thanh bừng bừng hứng thú, thản nhiên nói:
“Cậu rất thích vuốt ve sủng vật?”