ID linh cảnh thường dùng cũng vô dụng, quan hệ, tin tức người với người trong hiện thực, càng không có khả năng đánh thức hắn.
Căn cứ sở thích, thói quen cùng tính cách để quyết định? Đầu óc Trương Nguyên Thanh xoay chuyển nhanh chóng, dự định đánh cược một lần.
Hắn nâng bút ở trên tường phác họa ra từng tờ tiền giấy , khiến nó tung bay đầy hậu viện hoang vu, bay lả tả rơi trên mặt đất, rơi vào quan tài, rơi vào trên thân Hạ Hầu Ngạo Thiên cùng người giấy.
Bên trên mỗi một tờ tiền giấy đều viết một ít tin tức.
Lúc này, Hạ Hầu Ngạo Thiên đã nằm vào quan tài, một người giấy giơ cao búa gỗ cùng đinh gỗ, xuyên thấu bụng của hắn, hung hăng đóng đinh hắn ở trong quan tài.
Đau đớn khiến khuôn mặt Hạ Hầu Ngạo Thiên trở nên vặn vẹo, liều mạng giãy dụa, muốn thoát đi, lại bị bọn người giấy gắt gao đè lại.
Tiền giấy bay lả tả xuống mặt hắn, trên đó viết:
“Ta chính là Hạ Hầu Ngạo Thiên, nên quét ngang mọi kẻ địch trên thế gian.”
Trong tranh tường, nét mặt của hắn rõ ràng sững sờ, xuất hiện ngây ngốc.
Càng lúc càng nhiều tiền giấy bay xuống, bên trên mỗi một tờ tiền giấy đều viết một hàng chữ:
“30 năm Hà Đông 30 năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo”, “Trời không sinh Hạ Hầu Ngạo Thiên ta, Học Sĩ vạn cổ như đêm dài”, “Hạ Hầu Ngạo Thiên Long Vương trở về”, “Nhân vật chính là luyện thành như thế nào”, “Lão tổ Bán Thần cũng phải thần phục ta”, “Ngả bài, ta chính là Hạ Hầu Ngạo Thiên”.
Hạ Hầu Ngạo Thiên ngẩn người nhìn những tiền giấy này, lâm vào mê mang, lâm vào hoang mang, lâm vào suy nghĩ.
Khi người giấy đóng đinh tứ chi của hắn, chuẩn bị mang một cây đinh gỗ cuối cùng đóng vào lồng ngực, mê mang cùng hoang mang trong mắt Hạ Hầu Ngạo Thiên lui sạch.
Mi tâm của hắn hiển hiện dấu ấn lò đan, trong mắt dâng trào ra ngọn lửa sáng chói.
Người giấy chung quanh trong nháy mắt bị dẫn cháy, ngọn lửa ba màu như thủy triều trải rộng ra, đốt quan tài, đất hoang cùng phần mộ, đốt nhà cũ.
Trong tranh tường dấy lên lửa lớn hừng hực.
Ngay sau đó, như sóng nước dập dờn, Hạ Hầu Ngạo Thiên từ trong vách tường bước ra, hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, ngạo nghễ tự đại, rất có khí thế Ngạo Thiên đại đế.
Trương Nguyên Thanh nhẹ nhàng thở ra, nhắm vào y, hắn có thể nghĩ ra cũng chỉ có chiêu này.
Để Hạ Hầu Ngạo Thiên trẻ trâu tự phụ tỉnh ngộ mình là nhân vật chính, đã là nhân vật chính, sao lại sợ minh hôn nho nhỏ?
Nếu như chiêu này còn không được, Trương Nguyên Thanh liền thử giải trừ bộ phận phong ấn của trái tim Huyễn Thần, cưỡng ép phá giải ảo cảnh, chỉ là làm như vậy, có lẽ đáng sợ nhất trong phó bản cũng không phải là BOSS, mà là hắn.
“Ồ, cậu thế mà so với tôi đi ra khỏi ảo cảnh sớm hơn? Cũng đúng, cậu dù sao cũng là song nghề nghiệp Thần Nhật Du cùng Hư Vô Giả.” Hạ Hầu Ngạo Thiên vênh mặt, “Mà tôi mặc dù không tinh thông ảo thuật, nhưng thân là nhân vật chính, ảo cảnh nho nhỏ có thể nào làm khó dễ được tôi!”
Trương Nguyên Thanh thản nhiên nói: “Ta chính là Hạ Hầu Ngạo Thiên, nên quét ngang tất cả kẻ địch trên thế gian đúng không?”
Hạ Hầu Ngạo Thiên sững sờ.
Trương Nguyên Thanh liếc gã một cái, lại nói: “Trời không sinh Hạ Hầu Ngạo Thiên ta, Học Sĩ vạn cổ như đêm dài.”
Hạ Hầu Ngạo Thiên không còn ngạo khí vừa rồi, kinh nghỉ bất định: “Cậu... Làm sao biết?”
Trương Nguyên Thanh nhếch miệng: “Tôi huyễn hóa ra, vì cứu anh!”
“Vậy gia chủ trong ảo cảnh?”
“Cũng là tôi huyễn hóa ra, vốn là muốn dùng món nợ khổng lồ để anh tỉnh táo một phen, nhận rõ cái gì là hiện thực, không ngờ người nào đó trực tiếp từ bỏ cầu sinh.” Nụ cười khóe miệng Trương Nguyên Thanh mở rộng, “Quên nói cho anh, anh là người đầu tiên rơi vào ảo cảnh, bởi vì tu vi anh yếu nhất.”
Hạ Hầu Ngạo Thiên vẻ mặt cứng ngắc nhìn hắn, cứ thế đứng ở tại chỗ, cách mây giây, hắn buông xuống tư thái kiêu ngạo của nhân vật chính, lộ ra một nụ cười khó coi:
“Nhờ có cậu đó, cho dù bản nhân vật chính, cũng có lúc cần vai phụ hết sức giúp đỡ, ừm, chuyện này có thể không nói ra hay không?”
Trương Nguyên Thanh nhìn kỹ đánh giá hắn, trêu chọc nói:
“Anh nói cho tôi biết trước, vì sao trong lòng anh sợ hãi lấy kết hôn? Nhân vật chính chẳng lẽ không nên tam thê tứ thiếp à?”
Vẻ mặt Hạ Hầu Ngạo Thiên lập tức trở nên cực kỳ đặc sắc, có loại cảm giác xấu hổ bí mật trong lòng bị người ta nhòm ngó.
Còn bị uy hiếp!
Trương Nguyên Thanh cũng không truy hỏi, cố ý để trống, chuyển sang nói:
“Đi xem người khác một chút đi, bọn họ hẳn là so với anh càng cứng hơn, nhưng không có khả năng trì hoãn nữa.”
Hắn giơ lên ngọn lửa màu vàng ở lòng bàn tay, dọc theo vách tường mà đi.
Hạ Hầu Ngạo Thiên vẻ mặt táo bón khó chịu, thấp giọng nói: “Đáng giận, bị Nguyên Thủy Thiên Tôn chế giễu! Thế mà còn muốn mang mình...
Trong nhẫn sắt đen bên tay trái truyền đến tinh thần dao động của phương sĩ đời Tần: “Là cái gì khiến ngài sinh ra ảo giác mình không phải chuyện tiếu lâm?”