Phương sĩ đời Tần thản nhiên nói: “Ý nghĩ của hắn không sai, chỉ là các người thế hệ này không hiểu người tu hành cổ đại, cho nên không nghĩ ra cách hóa giải. Nếu như tôi không đoán sai, cần cùng đi vũ bộ.”
“Cái gì là vũ bộ?” Trương Nguyên Thanh hỏi.
Phó Thanh Dương, Chỉ Sát cung chủ cùng Ma Nhãn lộ ra vẻ nghi hoặc giống nhau như đúc.
Hạ Hầu Ngạo Thiên không hổ là Học Sĩ, thể hồ quán đỉnh, lớn tiếng nói: “Vũ bộ là một loại động tác bộ pháp đạo sĩ ở trong nghi lễ cầu nguyện thần linh thường dùng, cước đạp thất tinh, đạp cương bộ đấu, thời gian có hạn, tôi chỉ diễn luyện một lần.”
Nói xong, nhanh chóng đi một đoạn bộ pháp ẩn chứa quy luật.
Vừa vặn lúc này, đèn Khổng Minh trên trời bắt đầu bay.
Lần này, mọi người chưa vội vã truy tìm đèn Khổng Minh, mà là ở dưới khẩu quyết của Hạ Hầu Ngạo Thiên kêu gọi, đều nhịp, ăn ý bước đi vũ bộ.
Chậm chạp nhưng ổn định đuổi theo đèn Khổng Minh.
Ánh đèn âm trầm xanh lét phiêu đãng, vô thanh vô tức, chưa có bất cứ nguy cơ cùng hung hiểm gì.
“Phù!” Ma Nhãn Thiên Vương thở ra một hơi, “Không sai rồi, chúng ta đã tìm được đạo sinh tồn trong trận pháp, tiếp theo chính là tìm trận nhãn.”
Mọi người cùng nhau nhìn về phía Hạ Hầu Ngạo Thiên.
Hạ Hầu Ngạo Thiên hiếm thấy trở thành trục chính của đoàn đội, thu hoạch giá trị cảm xúc to lớn, nhưng hắn không phải quá vui vẻ.
“Thông qua quan sát của tôi, Huyền Qua cùng Chiêu Diêu hai ngôi sao, hẳn là hai ngọn đèn Khổng Minh, giấu ở bên trong những ngọn đèn Khổng Minh này. Tìm được bọn nó rồi phá đi, liền có thể phá trận.” Hạ Hầu Ngạo Thiên thở dài nói: “Nhưng điều này gần như không có khả năng, lão đầu, ông có phát hiện gì?”
Phương sĩ đời Tần truyền ra tỉnh thần dao động: “Trận nhãn ở nơi nào, tôi không biết. Nhưng tôi biết, Thất Tỉnh Đăng đã từng di động hai lần, cán chùm sao Bắc Đẩu chỉ đông, đại biểu mùa xuân. Cán chùm sao Bắc Đẩu chỉ tây, đại biểu mùa đông. Bây giờ cán chùm sao Bắc Đẩu ở đông, là mùa xuân. Có hai lần nữa, mùa đông liền đến.”
“Mùa đông tới sẽ như thế nào?” Trương Nguyên Thanh vội hỏi.
Phương sĩ đời Tần cười ha ha nói: “Ý nghĩa Thất Tỉnh Đăng sẽ chuyển thành sát trận, các người cho dù khống chế quy luật, cũng đừng hòng sống sót. Ha ha, trận pháp chung quy là là giết người mà sáng tạo, sao có thể để người xông vào trận địa một mực bình an vô sự?”
Đậu! Trong lòng Trương Nguyên Thanh rùng mình, niềm vui hóa thành tình thế nguy hiểm không còn sót lại chút gì.
Trận nhãn giấu ở trong mấy trăm cái đèn Khổng Minh, mà những đèn Khổng Minh này không có khả năng cưỡng ép phá hư, nếu không sẽ đưa tới kiếm khí tập kích.
Tồi tệ nhất chính là, bọn họ chỉ có sáu phút thời gian tìm ra hai trận nhãn bên trong mấy trăm chén đèn Khổng Minh từ trước tới giờ không thể phá hư.
Đây là việc con người có thể làm được?
Sau khi Trương Nguyên Thanh mang lời của phương sĩ đời Tần thuật lại cho các đồng đội, cho dù trấn định như Phó Thanh Dương, cũng biến sắc.
“Đột nhiên tiến vào độ khó Địa Ngục nha.” Ma Nhãn Thiên Vương tặc lưỡi, nói: “Tôi cùng Phó Thanh Dương có bảy thành nắm chắc gắng gượng qua sát trận, nhìn thấy BOSS. Nguyên Thủy Thiên Tôn có ba thành tỷ lệ, Chỉ Sát cung chủ bốn thành, về phần Hạ Hầu Ngạo Thiên nha, một thành tỷ lệ cũng không có.”
Ba thành tỷ lệ cùng bốn thành tỷ lệ không có khác nhau nha! Hạ Hầu Ngạo Thiên nhất định phải chết không nghi ngờ, mình và cung chủ tỷ lệ sống sót không lớn! Trương Nguyên Thanh âm thầm lo nghĩ.
Hắn ghét nhất không phải nguy cơ, mà là ở trong lĩnh vực mình không am hiểu gặp phải nguy cơ sinh tử.
Chỉ Sát cung chủ trầm ngâm nói:
“Luyện Yêu Hồ của tôi là chí bảo, bất cứ công kích nào cũng không thể tổn hại nó. Thật đến tuyệt cảnh, tôi sẽ mang Luyện Yêu Hồ giao cho người có hi vọng sống sót nhất kia trong các người.
Bên trong giữ phân thân của các người, sau khi trở về hiện thực, nghĩ cách đạt được Mẫu Thần Tử Cung. Nếu như tất cả mọi người đều chết ở trong phó bản, vậy cũng chỉ có thể chờ đợi ngài hội trưởng tìm tới phó bản Nam Uyển, mang đi Luyện Yêu Hồ.
“Chẳng qua, Luyện Yêu Hồ là vật phẩm quyền hạn nhân viên quản lý, tôi không rõ sau khi phó bản thiết lập lại, linh cảnh có thể thu nó hay không.”
Hạ Hầu Ngạo Thiên cường thế ngắt lời:
“Đều đừng nóng vội, còn chưa tới một bước này.”
Hắn ánh mắt thâm thúy, vẻ mặt ngưng trọng, thu liễm khí chất trung nhị cùng ngạo mạn.
“Trận pháp coi trọng cân bằng! Mùa đông đã là sát trận, mùa xuân liền nhất định là an toàn.” Hắn vừa nói, vừa lấy ra con rối, điều khiển nó tiến lên.
Con rối sải bước, đi mười mấy bước, chưa gặp phải bất cứ công kích nào.
Hạ Hầu Ngạo Thiên lại điều khiển nó đi ra khỏi phạm vi ánh đèn bao phủ, kiểm khí không có gì bất ngờ xảy ra tiến đến, phá hủy con rối.
Kết quả này khiến mọi người có chút kinh ngạc vui sướng.
Điều này ý nghĩa, bọn họ có thể ở trong vòng năm phút đồng hồ, đi khắp bảy tòa đăng trận mà không chịu bất cứ công kích nào.