Ăn đối với Chúa Tể tới nói, càng nhiều hơn chính là thỏa mãn ham muốn ăn uống, dinh dưỡng ẩn chứa trong đồ ăn, hoàn toàn không đủ để thỏa mãn nhu cầu của Chúa Tể.
“Nguyên Thủy ca ca, anh có tâm sự?” Tạ Linh Hi cắt cho ca ca một miếng xúc xích nướng.
Trương Nguyên Thanh “Ừ” một tiếng: “Anh đang nghĩ làm sao khiến một người phụ nữ tính cách cương liệt, làm ra quyết định trái với tổ tông.”
Tạ Linh Hi nghe vậy, cảnh giác lại cẩn thận hỏi:
“Anh là muốn khiến người phụ nữ tính cách cương liệt kia lên giường với anh?”
Nữ Vương ở bên cạnh bổ sung: “Hay là sinh con?”
Lời lẽ hổ lang cái gì vậy? Trương Nguyên Thanh nhai xúc xích nướng, “Không phải sinh con, là tôi muốn cầu cô ấy làm việc.”
Tạ Linh Hi yên lặng bỏ ý nghĩ đi mật báo cho Quan Nhã tỷ tỷ, nghiêng đầu suy nghĩ mấy giây: “Phải xem anh cùng người phụ nữ tính cách cương liệt kia là quan hệ thế nào.”
Trương Nguyên Thanh: “Anh là cô ấy ‘lão đắc tử’*!”
* tử (đứa con/đệ tử) khi già mới có được
Tử trong đệ tử .
Mặt mũi Nữ Vương cùng Tạ Linh Hi tràn đầy dấu chấm hỏi.
“Già mới có con? Vậy thì nũng nịu giả ngây thơ cầu xin thôi, phụ nữ đối với nam nhân, con trai mình yêu thích, đều là không có nguyên tắc.” Tạ Linh Hi nói.
Ài, lão mõ đối với mình “nũng nịu giả ngây thơ” cũng sắp miễn dịch rồi! Trương Nguyên Thanh thở dài.
Hắn suy nghĩ, phát hiện trừ đánh bài tình cảm cùng bài đại nghĩa, không có biện pháp nào khác nữa.
Ấn tượng của nương nương với mình quá trơn trượt, đánh bài tình cảm không có ý nghĩa lớn, thích hợp đánh bài đại nghĩa... Bài tình cảm mà nói, liền để Ngân Dao tới đi!
Trương Nguyên Thanh đặt đũa xuống, búng tay ‘Tác’, hóa thành ánh sao sáng chói mộng ảo rời đi.
Hắn sau đó xuất hiện ở phòng ngủ lầu hai, lấy ra Mũ Đỏ Nhỏ, giũ ra Ngân Dao quận chúa.
“Ngân Dao à...” . Trương Nguyên Thanh ôm vai thơm lạnh buốt của quận chúa, lời sâu ý nặng nói: “Nói thật, tôi đệ tử đích truyền Tam Đạo sơn này, đối đãi cô như thế nào?”
Nghe được lời này, trên gương mặt xinh đẹp, nhưng không làm ra được biểu cảm của Ngân Dao, con ngươi màu đỏ tươi yêu dị lóe lên một cái.
Cô vỗ vỗ Loa Miêu Vương bên hông.
Loa Miêu Vương “xẹt xẹt” liên thanh, truyền đến tiếng cười to ngông nghênh: “A ha ha ha ~ mọi người đều quang minh chính đại, không nói chuyện mờ ám.”
“Cô đã như thế thẳng thắn, vậy tôi cũng không vòng vo nữa, Ngân Dao, tôi muốn cướp đoạt linh uẩn người khác thăng cấp, cần sư tôn hỗ trợ cải tiến đan phương, cô giúp tôi đi cầu bà ấy.” Trương Nguyên Thanh đi thẳng vào vấn đề.
Ngân Dao quận chúa “vù” nhảy ra, giơ lên loa nhỏ, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:
“Cậu đối với tôi bạc tình bạc nghĩa, cay nghiệt lãnh khốc, không bằng heo chó, Ngân Dao tôi ở đây cắt áo bào đoạn nghĩa với cậu, về sau cậu đi cầu độc mộc của cậu, tôi đi dương quang đạo của tôi.”
Trương Nguyên Thanh sớm có đoán trước, thở dài một tiếng:
“Đã như vậy, khối Âm Ngọc kết tinh này, tôi liền giữ lại tự mình tiêu hóa đi.”
Nói, lòng bàn tay xuất hiện một khối tinh thạch đen kịt trơn như bôi dầu, âm khí tản ra khiến nhiệt độ trong phòng hạ xuống, hơi ẩm trong không khí ngưng tụ thành sương trắng ở trên bàn.
Ngân Dao quận chúa nhìn chằm chằm tinh thạch, khó mà dời ánh mắt đi.
Mấy giây sau, cô lần nữa giơ lên loa nhỏ, chính nghĩa nghiêm túc:
“Nguyện chịu chết vì đệ tử đích truyền Tam Đạo sơn!”
Trương Nguyên Thanh hài lòng gật đầu: “Trung bất khả ngôn, trung bất khả ngôn nha!”
…
Mặc gia Cơ Quan thành.
Gợn sóng màu vàng phủ kín bầu trời xanh thẳm, trong tích tắc, một đạo hào quang vàng óng đột phá vách ngăn, buông xuống ở chân núi.
Tam Đạo sơn nương nương đạo bào bồng bềnh, đạm mạc lạnh nhạt như tiên giáng lâm, đôi mắt sáng như nước mùa thu đảo qua hai đệ tử, giọng lạnh nhạt êm tai, nói:
“Chuyện gì triệu hoán vi sư?”
Trương Nguyên Thanh lộ vẻ mặt u sầu, thở dài nói: “Sư tôn ở trong linh cảnh có tìm được cơ hội Nhân Tiên hay không?”
Tam Đạo sơn nương nương khẽ lắc đầu:
“Liệt dương chi lực ngay trong phó bản nào đó, chỉ là chưa mở ra. Vi sư đang liên lạc thủ hạ cũ, chỉ đợi phó bản mở ra, tranh đoạt Thái Dương.”
Trương Nguyên Thanh sửng sốt một phen: “Sư tôn còn có bộ hạ cũ?”
Không đợi Tam Đạo sơn nương nương đáp lại, Ngân Dao quận chúa vênh cái cằm trắng trẻo, nịnh bợ một câu:
“Sư tôn chính là đế cơ, đồng thời kiêm nhiệm vị trí Thuần Dương chưởng giáo, tự nhiên có bộ hạ cũ.”
“Không cần nhắc bốn chữ Thuần Dương chưởng giáo, xúi quẩy!” Trương Nguyên Thanh hứ một tiếng, lúc này mới nhớ tới Tam Đạo sơn nương nương là công chúa đời Tống, sinh hoạt ở thời kỳ cường thịnh của nhà Tống.
Trương Nguyên Thanh thở dài nói:
“Sư tôn, trong khoảng thời gian này, ma đạo càng thêm hung hăng ngang ngược, chiến tranh chính tà xảy ra hàng ngày, hừng hực khí thế, bình dân chịu thảm tác động đến, mười nhà bỏ trống tới chín. Đứa trẻ mồ côi bị vứt bỏ khắp nơi, ven đường chất đầy di hài người chết trong chiến tranh.
Trong khoảng thời gian gần đây, con liều mạng rèn luyện bản thân, đề cao cảnh giới, ý đồ nâng đỡ chính đạo, chèn ép kẻ ác. Bất đắc dĩ đệ tử tu vi yếu kém, lòng có dư mà sức không đủ.”