Tướng lĩnh quân đội là một trong ba mươi sáu phương Cừ soái, tên “Trượng Lục”, căn cứ tình báo Hạ Hầu Ngạo Thiên thăm dò được, tựa như là Xuân Thần. Lấy độ khó phó bản ước định, xác suất lớn là Xuân Thần cấp 7 sơ kỳ.
Đối diện, Hạ Hầu Ngạo Thiên cũng mặc áo vải, tay cẩm trường mâu, buồn bực ngán ngẩm nói:
“Thật nhàm chán, làm sao còn chưa thay ca.”
Bọn họ vừa buông xuống phó bản, liền thành tiểu tốt thủ quân doanh, Trương Nguyên Thanh tính toán đợi sau khi thay ca, ở trong quân doanh tìm hiểu vị tướng lĩnh kia thông hiểu thuật quỷ thần, sau đó bắt đi luyện đan, kiểm tra phương án của Hạ Hầu Ngạo Thiên có được hay không.
Ở trước khi khóa mục tiêu Tinh Quan trong quân doanh, hắn không muốn nảy sinh chuyện phức tạp, nếu là rước lấy Cừ soái Trượng Lục chú ý, tránh không được một trận chiến đấu kịch liệt.
Trương Nguyên Thanh đương nhiên không sợ đánh nhau, hắn sợ chính là không cẩn thận đánh chết Cừ soái Trượng Lục.
Phó bản kết thúc, trực tiếp trở về!
Thật không dễ gì nhịn đến buổi trưa, Trương Nguyên Thanh cùng Hạ Hầu Ngạo Thiên được hai tiểu tốt thay ca, tiến về nhà ăn.
Cái gọi là nhà ăn, thật ra chính là một mảnh đất trống, mấy chục giá gỗ tam giác treo nồi sắt, đống lửa dưới đáy liếm, trong nổi bốc lên hơi nóng.
Các sĩ tốt xếp thành hàng dài phía trước nồi sắt, từ trong tay đầu bếp lĩnh một bát canh thịt cùng hai cái màn thầu lương thực thô.
“Thức ăn không tệ, thế mà còn có canh thịt?” Trương Nguyên Thanh tặc lưỡi nói.
Hạ Hầu Ngạo Thiên sau lưng cười nhạo một tiếng: “Tôi khuyên cậu đừng uống.”
Trương Nguyên Thanh ngoái đầu nhìn lại, “Nói thế nào?”
“Quân Khăn Vàng là người dân đói khổ lạnh lẽo cầm vũ khí nổi dậy, tạo thành phản quân, bọn họ vốn ăn không no, lấy đâu ra thịt.”
Trên mặt Hạ Hầu Ngạo Thiên lộ ra một sự phức tạp, “Trong loạn thế, thịt gì thường thấy nhất?”
... Trương Nguyên Thanh yên lặng quay đầu đi, không nói thêm gì nữa.
Không bao lâu, hai người được nhận màn thầu lương thực thô cùng canh thịt.
Trương Nguyên Thanh bưng canh thịt ngậm màn thầu, nhìn quét đằng sau, tiến đến bên cạnh mấy binh lính tán gẫu hăng hái nhất, hỏi:
“Mấy vị huynh đệ, có nghe ngóng được, trong quân chúng ta, có thần nhân biết trước, thông hiểu thuật quỷ thần hay không?”
Hắn âm thầm dẫn đường cảm xúc các sĩ tốt, kích phát mong muốn thổ lộ của bọn họ.
“Ta biết ta biết...”
“Người ngươi nói không phải chính là quân sư à.”
“Quân sư là đệ tử của Thiên Công tướng quân, đốt phù chữa bệnh, khởi tử hồi sinh, còn có thể đoán mệnh.”
Mấy binh sĩ đầu to nhao nhao mở miệng, tranh nhau trả lời.
Trương Nguyên Thanh sau khi hỏi ra vị trí lều vải, cùng tên họ của quân sư kia, liền dẫn Hạ Hầu Ngạo Thiên rời đi.
Trên đường, hắn trải qua vui vẻ nói chuyện với mấy binh sĩ, cuối cùng định vị lều vải của quân sư.
Binh sĩ gác ngoài lều đối với hai người đến coi như không thấy.
Trương Nguyên Thanh xốc lên màn vải dày, chỉ thấy trong trướng bổng rộng rãi, một người trung niên mặc đạo bào chế thuốc ngay sau bàn.
Thấy hai người giấu được cảm giác của mình, vô thanh vô tức tiến vào lều vải, người trung niên biến sắc, vừa muốn nói chuyện, ánh mắt đột nhiên chuyển thành ngây ngốc, rơi vào ảo thuật.
Trương Nguyên Thanh lấy ra Mũ Đỏ Nhỏ, bắt đi quân sư.
Một khắc đồng hồ sau, hai người xuất hiện ở trên cánh đồng bát ngát rời xa quân doanh, bắt đầu chuẩn bị luyện đan.
Trương Nguyên Thanh tay cầm bút lông, ngòi bút chấm mực màu đỏ vàng, nằm bò miệng lò, hết sức chuyên chú vẽ linh triện trận pháp.
Hạ Hầu Ngạo Thiên thì lấy ra chai chai lọ lọ, rót vào trong miệng quân sư.
“Ô ô ô...’
Quân sư hoảng sợ lắc đầu.
“Ngươi ăn người, người ăn ngươi, thiện ác hữu báo, báo ứng xác đáng.” Hạ Hầu Ngạo Thiên điểm một ngón tay ở mi tâm quân sư, kích hoạt dược hiệu: “Ngủ!”
Quân sư nghiêng đầu một cái, bất tỉnh.
Quá trình luyện chế Tam Tài Đan cực kỳ rườm rà, trừ dược liệu chính, còn có mười sáu dược liệu phụ, trong đó, dược liệu phụ là trợ giúp dược liệu chính tâm thần yên tĩnh, tinh khí thần đạt tới cân bằng.
Dược vật gây tê cùng ảo thuật nhiều nhất.
Đợi Trương Nguyên Thanh vẽ xong linh triện, Hạ Hầu Ngạo Thiên nhấc quân sư lên ném vào lò đan, triệu hồi ra Tam Muội Chân Hỏa, treo ở dưới đáy lò đan.
Tiếp theo, hắn một cước giẫm ra trận pháp, kéo dài đến dưới chân lò đan, trận pháp xoay chẩm chậm, khi thì xoay ngược, khi thì xoay xuôi, Tam Muội Chân Hỏa đáy lò khi thì hừng hực, khi thì hòa hoãn.
Trong quá trình, hắn mấy lần mở ra lò đan, tăng thêm dược liệu cùng chút nước sạch.
Lò đan đồng xanh phun ra nuốt vào hào quang vàng óng, lúc sáng lúc tối.
Sau nửa canh giờ, lỗ thoát khí trong lò đan phun ra sương máu, Hạ Hầu Ngạo Thiên thấy thế, bận bịu dập Tam Muội Chân Hỏa, thông qua trận pháp vận chuyển lò đan tới bên trên linh triện trận Trương Nguyên Thanh khắc ở cách mười mấy mét.
Trương Nguyên Thanh lập tức dùng Nhật chỉ thần lực dẫn cháy linh triện, “thiêu đốt” lò đan đồng xanh, tịnh hóa tinh thần ý chí còn sót lại trong đan dược.