“Nếu thật là Ma Quân, vậy nguyên nhân hắn chưa giết mình, liền nghĩ kỹ mà sợ. Không được, mình phải xác nhận hắn rốt cuộc đã chết hay chưa.” Trương Nguyên Thanh lau mặt, ổn định tâm thần, từ trong ngăn kéo lấy ra bút ký, viết xuống: “Linh cảnh hành giả giải trừ thẻ nhân vật như thế nào?” “Làm sao đạt được thẻ nhân vật của người khác?” Làm rõ hai vấn đề này, mình đại khái có thể phỏng đoán ra rất nhiều thứ, nhưng tuyệt đối không thể hỏi chính phủ, đặc biệt Phó Thanh Dương, hắn biết quá nhiều.” Trương Nguyên Thanh xoay bút bi, trong đầu tập trung một đối tượng. Vô Ngân đại sư! Vô Ngân đại sư là nghề nghiệp tà ác, là đội hình hoàn toàn tách riêng với nghề nghiệp hợp pháp, mà bởi vì đối phương thuộc về trận doanh hỗn loạn thiện lương, sẽ không sinh ra ác ý cùng uy hiếp đối với mình, hơn nữa Vô Ngân đại sư cấp bậc đủ cao.
Hỏi hắn, tốt hơn hỏi Chỉ Sát cung chủ.
Cung chủ tuy là trận doanh hợp pháp, nhưng không chịu nổi cô ta chập mạch nha.
“Có việc hay không có việc, đều có thể đi chỗ Vô Ngân đại sư lộ mặt chút, ôm một cái đùi, bám dính xin Nhập Mộng Ngọc Phù, trừ phi hắn tỏ vẻ rõ ràng bảo ta không cần đi nữa.” Trương Nguyên Thanh đối với năng lực xã giao cùng da mặt dày của mình vẫn là rất có lòng tin.
Sau khi hạ quyết tâm, hắn thu lại loa Vua Mèo, đắp chăn, ngủ thật say.
Hôm sau, Trương Nguyên Thanh ở dưới tiếng ngàn hô vạn gọi của bà ngoại tỉnh lại, nằm hình chữ Đại ở trên giường, duỗi cái lưng.
Trải qua một đêm nghỉ ngơi, trạng thái đã hoàn toàn khôi phục.
Tới phòng khách, anh họ Trần Nguyên Quân vừa lúc ăn xong bữa sáng, rút ra khăn tay lau miệng, gật đầu với em họ, nói tiếp: “Bà nội, cháu đi làm đây.” Trương Nguyên Thanh ngẩn ra: “Anh, hôm nay Chủ Nhật.” Trần Nguyên Quân bất đắc dĩ nói: “Tiểu học III bên kia xảy ra chút tình huống, bọn anh cần phụ trách phong tỏa hiện trường, duy trì trật tự. Tiểu khu phụ cận còn có ông lão chết, nghe đồng nghiệp nói là ngã lầu ngoài ý muốn, nhưng hàng xóm cách vách nói đêm đó có người ở dưới lầu đánh nhau.
“Người nhà của người chết cho rằng ông ấy là bị hại chết, sáng sớm đã ở trong văn phòng cảnh sát náo loạn, hôm nay quá nhiều việc.” Ông ta quả thật bị người ta hại chết, rống một tiếng liền mắng Hắc Vô Thường ngẩn ra, mình cứu cũng không kịp cứu... Trương Nguyên Thanh yên lặng thở dài.
Mấy ông bà già Tùng Hải tính tình trước giờ nóng, chọc bọn họ mất hứng, Thiên Vương lão tử cũng dám chỉ vào cái mũi mắng, đáng tiếc vận may không tốt, gặp phải Hắc Vô Thường loại cứng cựa này.
Đợi Trần Nguyên Quân ra ngoài đi làm, Trương Nguyên Thanh cầm lấy bánh bao cắn một miếng, vừa ăn vừa hỏi: “Bà ngoại, dì trẻ đâu?” “Ở trong phòng ngủ, hôm nay Chủ Nhật, bà cũng lười để ý nó.” Bà ngoại gắp cái bánh quẩy cho cháu ngoại, tiếp theo từ trong túi lấy ra năm trăm tiền giấy, nói: “Phí sinh hoạt tuần sau.” “Cảm ơn bà ngoại.” Trương Nguyên Thanh là đại lão giá trị con người nửa triệu, nhưng trong nhà cho phí sinh hoạt không tiện không lấy, chung quy không thể nói: Cháu ngoại của ngài cả ngày liếm máu lưỡi đao, giết người cướp của, nay cũng là loại không thiếu tiền.
Bà ngoại hào khí vỗ xuống năm trăm đại dương, liền ra ban công tưới hoa, lúc này, dì trẻ mặc áo ngủ bông màu hồng nhạt ngực in Pikachu, xỏ dép lê, loẹt quẹt đi ra.
Cô uể oải mắt lim dim, mái tóc lộn xộn rối tung, lộ ra một sự lười nhác.
Nói tới, dì trẻ tuy là loại hình ngọt ngào nhu thuận, nhưng dáng người vẫn rất tuyệt, Pikachu cũng béo lên một vòng.
Giang Ngọc Nhị ngồi xuống bên cạnh cháu trai, hô: “Mẹ, cháo của con đâu!” “Mày không thể tự đi nhà bếp múc à?” Bà ngoại mắng.
Giang Ngọc Nhị làm nũng nói: “Mẹ, mẹ không thương con nữa à.” “Cút!” Cô xám xịt vào nhà bếp.
Trương Nguyên Thanh chờ dì trẻ bưng cháo hoa quay về, liền hỏi: “Tối hôm qua chúng ta cũng không chơi game mà, dì ngủ muộn như vậy?” “Dì cả tới (tới tháng) rồi!” “Dì cả nhà dì một tháng tới hai lần à?” “Lắm miệng!” Dì trẻ giơ tay, chặt tay một phát hung mãnh, chém lên cái đầu quả dưa của cháu trai: “Khi nào đến lượt mày một tiểu bối ở trước mặt di nói này nói nọ.” Dì trẻ vừa phát uy xong đã bị cháu ngoại bẻ ngược tay sau lưng, ấn vào trên bàn cơm.
Trương Nguyên Thanh liếc qua cái mông uốn éo của dì trẻ, trong đầu không chịu khống chế hiện lên một ý niệm: Mông đẹp như vậy, không mọc cái đuôi heo thì đáng tiếc! Trong lòng hắn nói tục, sau đó buông ra dì trẻ, ngồi nghiêm chỉnh.
Giang Ngọc Nhị vừa muốn gọi mẹ già, để bà xem xem cháu trai của bà bắt nạt mình như thế nào liền ngẩn ra một phen: “Sao mày sợ rồi?” Trương Nguyên Thanh cười lạnh một tiếng: “Cô gái, ngươi đã không thể hấp dẫn ta nữa.” Tiếp theo, hắn ở trong lòng rưng rưng bổ sung một câu: Heo nái đã dần dần đi vào tầm nhìn của ta. “Đợi lát nữa đi dạo phố chút nha?” Giang Ngọc Nhị nói.