Lúc này, quỷ hút máu thu liễm vẻ mặt, khôi phục ưu nhã, nhìn về phía ba người, chậm rãi nói:
“Thợ săn bảo tàng, rất cảm tạ các người đánh thức ta, làm khen thưởng, ta có thể để các ngươi làm nô bộc của ta, nhưng ta đã ngủ say 100 năm, khát vọng máu tươi, cho nên, trong các người chỉ có một người có thể trở thành nô bộc của ta.”
“Hai kẻ khác, là đồ ăn!”
Quỷ hút máu anh tuấn làn da tái nhợt, nhìn về phía Kỵ Sĩ đơn truyền cùng Trương Nguyên Thanh, bảo trì mỉm cười ưu nhã: “Ta không thích nô bộc quá anh tuấn, cho nên các người chỉ có thể làm thức ăn của ta.”
Nói xong, hắn nâng lên cái tay có móng tay màu đen, hướng hai người làm ra động tác vồ bắt.
Địch Thái bước nhanh đến phía trước, một tay đập hắn về quan tài.
Một cú đập này vừa nặng vừa vang, trực tiếp đập quỷ hút máu ngây dại, ngã vào trong quan tài mấy giây cũng chưa kịp phản ứng.
Hắn từ trong quan tài bật ra ngoài, vẻ mặt ngạc nhiên: “Ngươi...”
Còn chưa dứt lời, Trương Nguyên Thanh bước nhanh đến phía trước, một tay mang hắn một lần nữa đập về quan tài, quan tài bạc nặng nề rung chuyển “Rầm!”.
Quỷ hút máu xương đầu vỡ vụn, lại một lần bật người ngồi dậy.
Ngài hội trưởng giơ bàn tay.
Thấy thế, trong con mắt đỏ của quỷ hút máu lộ ra bối rối cùng sợ hãi, giọng điệu cuống quý: “Ngừng, ngừng một chút, xin ngừng một chút!”
Cậu buông bàn tay xuống, cười tủm tỉm nói:
“Xem ra thế giới quan của cậu đã đổi mới rồi.”
Quỷ hút máu nghe không hiểu “thế giới quan” từ đơn này, nhưng trong ánh mắt đã không có ưu nhã cùng kiêu căng, một lần nữa chuyển thành mê mang, hắn nghĩ mãi không rõ, mình đường đường vương giả trong đêm tối, từng giết chết vô số Nữ Phù Thủy, Người Sói cùng Kẻ Săn Ma, Giáo Đình càng liệt hắn vào tồn tại cấm kỵ.
Sớm đã vô địch trên đời, mình thế mà bị ba thợ săn bảo tàng thay phiên đánh?
“Các người rốt cuộc là ai? Tại sao có được lực lượng đáng sợ như vậy?” Quỷ hút máu cẩn thận hỏi.
“Đáng sợ sao?” Ngài hội trưởng thản nhiên nói: “Nhân vật như tôi, bên ngoài vơ một cái được cả đống.”
Hắn chỉ vào Trương Nguyên Thanh cùng Địch Thái, “Người như bọn họ, nhiều tựa như chó hoang thời trung cổ khắp nơi có thể thấy được.”
Trương Nguyên Thanh: “...”
Kỵ Sĩ đơn truyền: “...”
(đoạn này nói tiếng Ý cho quỷ hút máu nhưng 2 nhân vật còn lại vẫn hiểu, hẳn là do sơ suất của tác giả)
Quỷ hút máu vẻ mặt khó có thể tin, nhưng không dám phản bác cùng chất vấn, chỉ có thể đáp lại bằng sự trầm mặc.
Ngài hội trưởng hỏi lần nữa: “Nói một chút về cậu đi, cậu là ai!”
“Tôi là Hắc Dạ Quân Vương Augusto, người biết tôi, đã sớm trở thành bụi bặm năm tháng.” Nói đến tên của mình, cái cằm quỷ hút máu vênh lên vài cm.
“Cậu hoạt động ở niên đại nào?” Ngài hội trưởng hỏi: “Tại sao phải nằm trong quan tài?”
Quỷ hút máu Augusto trả lời:
“Niên đại tôi sống, kẻ thống trị để quốc Byzantine* là Alexios I, Giáo Hoàng là Orban, quyền lực Giáo Đình bao trùm ở trên quốc vương, mà quyền lực trong đêm tối, thì khống chế trong tay tôi.
Tôi bị Giáo Đình coi là cấm ky, bọn họ có thể làm quốc vương thần phục, duy chỉ có đối với tôi không có bất cứ biện pháp nào. Nhưng tôi xem như vô địch, cũng có một kẻ địch không thể chiến thắng.”
Alexios I? Đây là niên đại nào? Trương Nguyên Thanh nhìn về phía Kỵ Sĩ đơn truyền, phát hiện đối phương cũng ném về phía mình ánh mắt hoang mang.
“Quốc vương để quốc Byzantine ở một ngàn năm trước.” Ngài hội trưởng phổ cập khoa học cho bọn họ.
Một ngàn năm trước? Xấp xỉ là cuối thời kỳ Bắc Tống, thời điểm đó cường giả cấp Chúa Tể, đúng là tồn tại giống như vô địch. Trương Nguyên Thanh dò số lịch sử quốc gia mình, lập tức có khái niệm.
Quỷ hút máu Augusto nói:
“Kẻ địch kia chính là sinh mệnh, cũng là thời gian. Quỷ hút máu có được sinh mệnh dài đằng đẵng, nhưng không phải vĩnh sinh, tôi vẫn sẽ chết. Vì không chết đi giống đồng bạn, tôi ở lâu đài cổ trong núi sâu rơi vào trạng thái ngủ say.
Thắng đến lúc một đám thợ săn bảo tàng xâm nhập lâu đài cổ, đánh thức tôi.
Tôi ngủ say hơn 800 năm, rất may mắn mình còn sống, nhưng thế giới đã hoàn toàn thay đổi. Tinh linh, người sói cùng quỷ hút máu trong đêm tối ngày xưa đã tuyệt tích, nữ phù thủy cũng không còn tồn tại. Nhưng khiến người ta căm hận nhất chính là, Giáo Đình tiếp tục kéo dài.
Tôi ở trong xã hội loài người sinh tồn một đoạn thời gian, phát hiện phương thức tăng thực lực lên của sinh vật siêu phàm, là điều tôi chưa từng nghe nói, chưa từng thấy.
Thế là tôi bắt đầu săn giết bọn họ, ý đồ làm rõ nguyên nhân, nhưng cũng bởi vậy bị Giáo Đình để mắt tới.
Đương đại Giáo Hoàng Farhan, triệu tập một đám mục sư cùng kỵ sĩ săn giết tôi, Farhan giảo hoạt biết tôi thích máu xử nữ, liền dùng thiếu nữ thuần khiết dẫn dụ tôi, rót vào thủy ngân ở trên thân nữ nhân kia, hại tôi trở nên suy yếu.”