“Muốn biết tình báo cao cấp? Phải xem anh bằng lòng dùng cái gì để trao đổi.” Trương Nguyên Thanh vỗ vỗ bả vai Kỵ Sĩ đơn truyền, sau đó nhìn về phía quỷ hút máu trong quan tài:
“Thằng cha này xử lý như thế nào? Giết luyện thành âm thi cho tôi, hay là phong ấn trở về, hoặc là bồi dưỡng thành hồng côn của bang phái?”
Ngài hội trưởng cười nói:
“Động vật bảo hộ cấp thế giới, luyện thành âm thi quá đáng tiếc. Chẳng qua thằng cha này dã tính khó thuần, hung tàn ngang ngược, là con sói mắt trắng không thuần hóa được, bình thường có thể khống chế, thời khắc mấu chốt dễ dàng đâm sau lưng, giao cho Kỵ Sĩ đơn truyền đi.
Chỉ có lực lượng khế ước của Kỵ Sĩ, mới có thể khống chế hắn.”
Nói đến đây, hắn nhìn về phía Địch Thái, nói bổ sung: “Gã này tính là hai món đạo cụ Chúa Tể cấp 7.”
Địch Thái nhún nhún vai: “Không có vấn đề!”
Một con quỷ hút máu có được sinh mệnh dài đằng đẵng, khó mà giết chết làm tiểu đệ, hắn thấy, so với hai món đạo cụ cùng cấp bậc càng hữu dụng hơn, dù sao đạo cụ không có trí tuệ, lại cần thanh toán trả giá.
Thế là, hắn lấy ra trường kiếm kỵ sĩ, cắm ở trước người, hai tay ấn xuống chuôi kiếm, trầm giọng nói:
“Quỷ hút máu Augusto, tôi, Địch Thái, lấy danh nghĩa kỵ sĩ, ký kết khế ước với anh, trở thành chủ tớ, vĩnh viễn không phản bội, giúp đỡ lẫn nhau, thẳng đến điểm cuối của sinh mệnh.
Anh có bằng lòng hay không?”
Khí chất của hắn trở nên thần thánh trang nghiêm, thân thể mơ hồ lộ ra vầng sáng màu đồng thau.
Cậu mang lời của hắn phiên dịch cho Augusto nghe, “Cậu chỉ cần trả lời: Có bằng lòng hay không?”
Trên mặt Augusto tràn đầy kháng cự, thậm chí ghét bỏ, trầm giọng nói: “Nếu như tôi từ chối sẽ như thế nào?”
“Chúng tôi sẽ mang cậu phong ấn về trong quan tài.” Cậu thấy Augusto định từ chối, thản nhiên bổ sung: “Tôi nhắc nhở cậu trước, sau khi Giáo Đình hủy diệt, kho báu đã rơi vào một cái không gian kỳ lạ, trừ chúng tôi có được chìa khóa, sẽ không còn có ai tiến vào nơi này, nói cách khác, cậu sẽ tiếp tục ngủ say, thẳng đến lúc sinh mệnh kết thúc.”
“Tôi không tin!” Augusto lớn tiếng nói, hắn muốn đợi đám thợ săn bảo tàng tiếp theo.
“Cậu thân phận gì, đáng để tôi lừa cậu?” Cậu cười tủm tỉm nói.
Augusto vẻ mặt nhăn nhó đứng lên, móng tay đen nhánh sắc bén cào ra từng vết ở thân quan tài bạc trắng.
Trải qua giãy dụa cùng cân nhắc thật lâu, hắn cuối cùng thỏa hiệp:
“Tôi bằng lòng...”
Cậu hướng về phía Địch Thái gật đầu.
Địch Thái trầm giọng nói: “Dâng ra máu của anh.”
Augusto đã hiểu biết Kỵ Sĩ, dùng móng tay sắc bén cào rách cổ tay, dẫn dắt máu đen bay về phía trường kiếm kỵ sĩ.
Máu trong nháy mắt dung nhập thân kiếm, một màn hào quang màu đồng thau sáng tỏ khuếch tán giống như gợn sóng.
Trong cõi hư vô, tựa hồ có quy tắc thành lập, chứng kiến khế ước.
Địch Thái thu hồi trường kiếm, thản nhiên nói: “Đi cùng tôi!”
Ngài hội trưởng xách đèn khí ga, lướt qua quan tài bạc, tiếp tục hướng về phía trước, Trương Nguyên Thanh cùng Địch Thái giống như tiểu đệ đi theo, phía sau nữa, là quỷ hút máu Augusto không cam tâm tình nguyện.
Chẳng qua rất nhanh, sự chú ý của hắn liền bị vũ khí treo trên tường cách đó không xa hấp dẫn.
Ngài hội trưởng dẫn đường phía trước cũng ngừng lại.
Chỉ thấy ba món đạo cụ treo trên tường, một cây trượng cầm tay màu xanh luồng khí quấn quanh, dài khoảng một mét, toàn thân trắng bóc, thân trượng tựa như do bạch ngọc chế thành, đầu trượng là một đôi cánh thiên sứ chạm ngọc.
Một thanh kiếm kỵ sĩ bằng bạc, chuôi kiếm là giá chữ Thập, thân kiếm lộ hết ra sự sắc bén, phản xạ ánh lửa sắc màu ấm đèn khí ga phát tán, thời gian trôi qua, không có bất cứ vết gỉ nào.
Một con búp bê gỗ hình người cao nửa mét, hình tượng là cậu bé há miệng cười to.
Bên tường bày ba cái rương đồng thau, lắp khóa, thân rương càng khắc trận văn phong ấn.
Giọng điệu của cậu mang theo vài phần vui vẻ: “Đều là cấp Chúa Tế.”
Trương Nguyên Thanh cùng Địch Thái giống như hổ đói vồ dê chạy vội lên.
Trương Nguyên Thanh nhanh chóng tháo xuống pháp trượng rõ ràng thuộc về Phong Pháp Sư, mà Địch Thái lựa chọn kiếm thẳng Kỵ Sĩ cùng nghề nghiệp.
Cậu thì vẫy tay gọi tới con rối kia.
Năng lực của pháp trượng là cơn lốc cùng phi hành, cùng với có được thương tổn phạm vi rộng siêu mạnh, cùng với tốc độ khoảng cách dài!
Trương Nguyên Thanh rất nhanh xem xong thuộc tính vật phẩm, thu vào ô vật phẩm, cơn lốc với mình mà nói không có ý nghĩa lớn, bôn tập khoảng cách dài có ngọc phù truyền tống, khoảng cách ngắn thì có Tinh Độn Thuật, nhảy vọt mộng cảnh, Dạ Du, đều là đã kín đáo lại mau lẹ, căn bản không cần phi hành
Cơn lốc thương tổn phạm vi rộng trái lại không tệ, nhưng cơn lốc thuộc loại năng lực dọn quái, đối phó cường giả cùng cấp bậc, lưỡi đao gió cỡ khổng lồ mới có thể tạo thành sát thương khả quan, cơn lốc thương tổn quá phân tán
Trương Nguyên Thanh phân tích một phen phát hiện không phải gu của mình, liền hướng ánh mắt về kiếm thẳng kỵ sĩ trong tay Địch Thái.