Trương Nguyên Thanh cũng uống thử một ngụm, canh thịt băm hơi mặn, thả một loại hương liệu cay nào đó, có cảm giác hơi cay, không biết là thịt động vật gì, hầm nát, vào miệng tan luôn.
Hắn nhịn không được “ùng ục” ăn hai miệng lớn.
Người phụ nữ xinh đẹp ăn từng miếng nhỏ canh thịt băm, khi thì ăn một quả dại màu đỏ, hàng lông mày đẹp đẽ nhíu lại, tựa như tâm tình không tốt. Đột nhiên, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng ồn ào, xen lẫn reo hò.
Nghe được thanh âm, con ngươi của người phụ nữ xinh đẹp khẽ động, lông mày giãn ra, lập tức buông thìa, vội vàng lao ra khỏi nhà gỗ.
Hai vị thiếu nữ chạy theo ra khỏi nhà, chỉ thấy trong ánh chiều tà, một đám đàn ông khỏe mạnh, ở dưới hai vị thiếu nữ dẫn đầu đi ra khỏi rừng rậm, tới bãi cỏ ven hồ.
Phụ nữ của bộ lạc nghe tin mà lao ra, ở bên hồ càng tụ tập càng đông, đôi mắt sáng lên đảo quanh ở trên thân đám đàn ông kia.
Thiếu nữ Alice là dị số duy nhất, chưa đi nhìn đàn ông tráng kiện, mà là đảo quanh ở trên thân các tinh linh.
Thật xinh đẹp nha, các loại hình đều có... Trương Nguyên Thanh nhìn những tinh linh kia hoặc xinh xắn lanh lợi, hoặc cao gầy gợi cảm, hoặc đầy đặn mê người, có loại cảm giác tiến vào Nữ Nhi quốc.
Bất đắc dĩ Thiên Tôn lão gia từ đầu cắm biên thành ổ điện, cho dù trong lòng có ý tưởng, công trình cơ sở cũng không có cách nào.
Sau khi thở dài một tiếng, hắn mới đưa ánh mắt nhìn về phía đám đàn ông kia, số lượng không ít, cả thảy 16 người, bọn họ mặc quần bó dài đên đếu gối, cùng áo khoác vải đay rộng vạt áo che tới bắp đùi, dùng dây gai buộc lại phần eo, đeo dao găm, mang cung gỗ.
Trang phục này khiến Trương Nguyên Thanh không phân rõ niên đại của phó bản, nhưng khẳng định là rất xa xưa.
Đám đàn ông tóc rối bời, trên mặt tràn đầy râu quai nón thời gian dài không sửa sang, nhìn không chút dính dáng nào với anh tuấn, nhưng ở trong mắt các nữ tinh linh, lại thành con mồi dụ người nhất.
Nếu để các cô ấy nhìn thấy chân thân bản Thiên Tôn, chẳng phải là sẽ triệt để điên cuồng? Trong lòng Trương Nguyên Thanh nói giỡn, nghe thấy mẫu thân trước mặt giọng điệu vui vẻ nói:
“Rốt cuộc có đàn ông rồi, đêm nay không cần tiếp nhận thống khổ không cách nào giao cấu nữa...”
Không cần tiếp nhận thống khổ không cách nào giao cấu nữa? Ánh mắt Trương Nguyên Thanh khẽ động, nếu khí thể thôi tình ảnh hưởng thống khổ như vậy, vì sao không rời khỏi rừng rậm?
Lấy nhan sắc của các tinh linh, rời đi rừng rậm, đến thế giới bên ngoài, tùy tiện ngoắc ngón tay, liền có cả đám đàn ông chạy theo như vịt, ‘có gậy bên mình’ cũng có thể được cam đoan.
Cần gì ở lại trong rừng rậm chịu khổ?
Liên tưởng đến thái độ giữ kín như bưng của tộc trưởng cùng các trưởng lão đối với khí thể thôi tình, trong lòng Trương Nguyên Thanh mơ hồ có một suy đoán.
Lúc này, trong căn nhà gỗ tinh xảo nhất rộng rãi nhất kia bên hồ, một cô gái đi ra, cô mặc không khác lắm với tinh linh khác, quây ngực da thú, quần ngắn da thú cùng giày da thú.
Khác biệt chính là, bên hông cô quấn một cái váy tơ chế tác tinh xảo, xẻ tà đến đùi, khi bước đi đôi chân dài trắng bóng như ẩn như hiện.
Cô có mái tóc màu xanh lam của hồ nước, đội một cái vương miện bện từ hoa tươi, dung mạo của cô xinh đẹp không gì sánh được, đôi mắt xanh thẳm đẹp như là đá quý, cái mũi thanh tú thẳng tắp, gương mặt trắng nõn tô điểm cái miệng nhỏ đỏ tươi.
Sự xuất hiện của cô, khiến các tinh linh chung quanh dời ánh mắt khỏi trên thân đàn ông, si mê chăm chú nhìn cô.
Mà đám đàn ông kia, cũng lộ ra vẻ mặt kinh diễm, si mê, quần bó trở nên chật hơn...
“Tộc trưởng thật đẹp...” Talia lẩm bẩm.
Quả thực xinh đẹp, mị hoặc đạt tới giai đoạn Chúa Tể, lần trước ngủ với cô gái mê người như thế, còn là Catherine, lại nói Catherine từ sau khi chân thân bại lộ, liền không còn xuất hiện nữa, không biết trốn đi đâu rồi... Trương Nguyên Thanh nghĩ vu vơ, cố gắng phân tán sức chú ý, dùng cái này chống cự sức quyến rũ của tinh linh tộc trưởng.
Tinh linh tộc trưởng có mái tóc dài xanh thẳm, đầu đội vòng hoa đẹp đẽ, giọng nói mềm mại đáng yêu:
“Các dũng sĩ bên ngoài rừng rậm, các anh đến từ phương nào? Vì sao xâm nhập lãnh địa tinh linh?”
Người đàn ông cầm đầu si ngốc nhìn chăm chú, khom người nói:
“Thủ lĩnh tinh linh mỹ lệ, chúng tôi là một đám người đáng thương không nhà để về, lãnh chúa cướp đi lương thực cùng kim tệ của chúng tôi, cướp đoạt ruộng đồng của chúng tôi.
Chúng tôi chỉ có thể bắt đầu lang thang, dựa vào đi săn, hái quả dại mà sống.”
Tinh linh tộc trưởng khẽ gật đầu, lộ ra nụ cười:
“Người không nhà để về, các anh đã tới rừng rậm giàu có xinh đẹp, từ đây có thể an cư, không cần lang thang nữa, tinh linh bộ lạc bằng lòng tiếp nhận các anh, cũng bằng lòng cùng các anh tạo thành gia đình, sinh con đẻ cái.”