“Ở trong truyền thuyết của tinh linh tộc, Mỹ Thần khi đi ngang qua một mảnh rừng rậm, bị kẻ thù Quang Minh Thần bắn một mũi tên trúng cổ, dây chuyền của cô rơi ở rừng rậm phía dưới, không tìm về được nữa.
Cái dây chuyền kia chính là bảo bối tinh linh tộc đời đời bảo vệ, nó có thể cung cấp thần lực liên tục không ngừng cho chúng tôi, mỗi một đứa trẻ ra đời trong rừng rậm, đều là tinh linh trời sinh, có được gương mặt đẹp đẽ cùng vóc dáng mê người.
Nhưng ở một năm trước, nó bỗng nhiên thức tỉnh, tản mát ra hơi thở so với trước kia càng mãnh liệt hơn, bao phủ rừng rậm. Chúng tôi chỉ có không ngừng tìm kiếm nam nhân giao cấu, hướng nó hiến tế khoái cảm, mới có thể khiến nó lắng lại.
Nếu như không thể tìm được đàn ông, lực lượng ái dục sẽ tra tấn chúng tôi, khiến chúng tôi vạn phần thống khổ, vượt qua ba ngày, liền sẽ mất lý trí, vô điều kiện tiếp nhận tất cả sinh vật giống đực.”
Kịch bản hắc thú gì vậy, Ái Dục so với nghề nghiệp tà ác còn tà ác hơn... Trương Nguyên Thanh nói thầm trong lòng.
Chẳng qua, hắn cho rằng, nguyên nhân khí thể thôi tình sinh ra, tuyệt đối không phải dây chuyền Mỹ Thần đơn giản như vậy, nếu như đầu nguồn là dây chuyền Mỹ Thần, vậy hắn bây giờ đã “điều tra ra”.
Nhiệm vụ chủ tuyến là “tra ra ngọn nguồn khí thể thôi tình”, mà không phải “đạt được”, “thuần phục” các loại từ ngữ.
Theo lý thuyết, bây giờ đã có thể rời phó bản, trở về hiện thực.
Nhưng mà chưa có.
Điều này nói rõ khí thể thôi tình sinh ra, có nguyên nhân cấp độ sâu hơn.
Nghe xong tinh linh nữ vương nói, Bouvard trầm mặc, suy tư một lát, đang muốn mở miệng, chợt nghe sau lưng truyền đến tiếng của một thủ hạ nào đó:
“Rode Lev, cậu là chưa từng giao cấu với nữ nhân sao, quản tốt nửa thân dưới của mình, trời sắp tối rồi, trước tiên mang bọn họ ra khỏi rừng rậm.”
Tiếp theo, Bouvard bọc mắt bằng vải nghe được tiếng thở dốc của Rode Lev:
“Dù sao người bên ngoài còn chưa tiến đến, không có ngựa, những tinh linh này làm sao đưa ra khỏi rừng rậm? Con thú cái này hấp dẫn tôi thật sâu, cô ta càng lạnh nhạt tôi càng muốn hung hăng chơi cô ta, một khắc cũng nhịn không được.
Tôi muốn mang cô ta về nuôi dưỡng ở bên người, để cô ta làm nữ nô tôi gọi là đến đuổi là đi, tôi muốn đánh nát sự kiêu ngạo của cô ta, thẳng đến khi chơi chán thân thể của cô ta, lại bán cô ta đi.
Tôi sốt ruột không chờ được muốn ở trên bàn cơm chơi cô ta.”
Bouvard chưa ngăn cản, mặt trời mặc dù hạ xuống sau núi, nhưng ánh chiều tà ở chân trời đau khổ chèo chống, cách màn đêm buông xuống còn có một đoạn thời gian.
Đồng bạn ngoài rừng rậm còn chưa dắt ngựa đến.
Rode Lev đã muốn chơi đùa tinh linh, cũng sẽ không chậm trễ việc chính, làm thủ lĩnh hắn sẽ không ngăn cản.
Thợ săn tiền thưởng theo đuổi tiền tài cùng tự do, ghét nhất quy củ nghiêm khắc cùng cường quyền.
Hắn cần cho cấp dưới sự tự do nhất định.
Bouvard bịt mắt “nhìn” về phía tinh linh nữ vương, trầm giọng nói:
“Dây chuyền Mỹ Thần ở đâu?”
Câu nói này vừa hỏi ra, hắn liền nghe sau lưng truyền đến tiếng kinh hô của cấp dưới, tiếng cảnh báo, cùng động tĩnh rút dao găm, kéo dây cung.
Trong lòng Bouvard run lên, vội vàng giật xuống miếng vải, xoay người nhìn lại.
Chỉ gặp một thiếu nữ xinh đẹp khêu gợi ngồi ở mép bàn, trong tay xách đầu của Rode Lev, nằm dưới chân là thi thể không đầu, máu tươi phun tung tóe nửa người của cô.
Cô cười tủm tỉm, hai chân nhàn nhã đong đưa, như thiếu nữ ngây thơ lãng mạn.
Đã yêu dị mị hoặc, lại tàn nhẫn tanh máu.
Một thợ săn tiền thưởng quơ dao găm phóng tới thiếu nữ, còn chưa tới gần, đầu đã ‘răng rắc’ vặn về phía sau lưng.
Lại một thợ săn tiền thưởng kéo cung bắn mạnh, mũi tên lại quỷ dị biến mất, từ phía sau bắn thủng trái tim của hắn.
“Răng rắc răng rắc...”
Tiếng xương gáy đứt gãy không ngừng vang lên, đám thợ săn tiền thưởng lần lượt ngã xuống, ở trước khi Bouvard kịp phản ứng, mười lăm thợ săn tiền thưởng chết không còn một mống.
Bouvard kinh hãi biến sắc, lập tức chỉnh đầu mũi tên, nhắm vào thiếu nữ buông ra dây cung.
Hắn không suy nghĩ vì sao tinh linh bộ lạc sẽ có thiếu nữ mạnh như vậy, càng không đi nghĩ vì sao tinh linh có thể khống chế quỷ hồn, hắn bài trừ tất cả tạp niệm, toàn tâm toàn ý đầu nhập trong chiến đấu.
Mũi tên bắn ra ngoài, qua chớp mắt biến mất, Bouvard bóp méo quỹ tích vận động của vật thể, khiến nó trực tiếp trúng lồng ngực thiếu nữ.
Nhưng mũi tên biến mất, liền thật sự biến mất, không còn xuất hiện.
Hắn sửng sốt một phen, hoài nghi thiếu nữ tu luyện thần lực giống với hắn.
Trương Nguyên Thanh lấy ra Mũ Đỏ Nhỏ, giũ rớt xuống một âm thi, điều khiển nó lao thẳng về phía Bouvard.
Hai bên cách nhau hơn mười mét, âm thi chớp mắt liền đến. Đột nhiên, âm thi công kích thẳng tắp, quay người hướng sang trái, cảm giác phương hướng của nó đã bị vặn vẹo.
Bouvard hừ lạnh một tiếng, rút ra dao găm, hung hăng cắm vào gáy âm thi, xoay tay cầm, quấy nát đầu âm thi, phá hủy linh triện trận văn bên trong.