Lôi Nhất Binh kia trong đại học Hàng Châu là ai?
Lý Đông Trạch cùng Tạ An Na cũng lộ ra kinh ngạc, chấn động, rất hiển nhiên, dì Chu đáp nằm ngoài dự đoán của bọn họ.
Ai cũng không ngờ, phần hồ sơ công dân mất tích kia, là thành lập vào năm 2019.
Khó trách nhân viên xóa bỏ tìm không thấy, người tiếp đãi lúc trước, hoặc là đã nghỉ, hoặc là điều chuyển cương vị, có quá nhiều khả năng.
Trần Nguyên Quân vội vàng nói:
“Hỏi bà ấy, Lôi Nhất Binh là mất tích ở nơi nào.’
Tạ An Na giọng điệu nhu hòa mờ mịt, hỏi vấn đề này.
Dì Chu như nói mê nói:
“Ở, ở Hàng Châu... Nó thi đậu Hàng Châu đại học, kỳ nghỉ hè đi Hàng Châu chơi, nhưng, sau đó liền mất tích...”
Bà bỗng nhiên nhíu mày, lộ ra vẻ thống khổ, lẩm bẩm: “Tôi chưa báo cảnh sát, tôi chưa báo cảnh sát...”
Thanh âm càng lúc càng nhanh, càng lúc càng kịch liệt, lông mi run rẩy kịch liệt, bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh lại.
Trong lòng Tạ An Na run lên, nói:
“Không ổn, tinh thần của bà ấy sắp hỏng mất, tôi thôi miên tựa như đã dẫn phát nguồn lực lượng kia trong cơ thể bà ấy khôi phục, linh thể người bình thường không chịu được hai luồng lực lượng dây dưa, lúc nào cũng có thể sụp đổ.”
Trong mộng cảnh, Thuần Dương chưởng giáo nhìn mộng cảnh khi thì bành trướng, khi thì co vào, nghe Nhạc Sĩ bên ngoài nói, cười nhạo một tiếng:
“Tự cho là đúng!”
Hắn đánh giá mộng cảnh cùng người phụ nữ trung niên, trầm ngâm mấy giây, chủ động lui ra khỏi mộng cảnh.
Đây không phải hắn quan tâm người phụ nữ trung niên chết sống, mà là manh mối có giá trị, nên “bảo hộ” thật tốt, chờ hắn tìm được càng nhiều manh mối hơn, làm rõ càng nhiều chi tiết hơn, trở lại truy vấn ngọn nguồn.
Trong lòng Trần Nguyên Quân quýnh lên, vội nói: “Trấn an bà ấy, để bà ấy quên chuyện ngày hôm nay.”
Tạ An Na gật gật đầu, tiến hành trấn an đối với dì Chu trạng thái cực độ không ổn định.
Chờ đến khi bà ấy hoàn toàn bình tĩnh trở lại, lâm vào ngủ say, ba người rón rén rời đi, đóng lại cửa chống trộm.
Trần Nguyên Quân dọc theo hành lang hơi chật hẹp đi xuống, sau khi rời tòa chung cư, hắn cùng Lý Đông Trạch đốt một điếu thuốc, trầm giọng nói:
“Anh thấy thế nào?”
Lý Đông Trạch hút tàn thuốc sáng lên, lại phun ra một ngụm khói trắng, chậm rãi nói:
“Ba năm rưỡi trước, Lôi Nhất Binh ở Hàng Châu mất tích, người nhà hướng cục an ninh khu Khang Dương báo án, sau đó hồ sơ mất tích bị xóa bỏ... Sau nữa, Lôi Nhất Binh hẳn là bị tìm được, thẳng đến tháng tư năm ngoái, lần nữa mất tích, trong vụ án này, có hai nơi không thích hợp.
Một, Hàng Châu mất tích, vì sao hồ sơ cục an ninh khu Khang Dương sẽ bị xóa bỏ?
Hai, Lôi Nhất Binh sau đó đã tìm được, như vậy, hành vi xóa bỏ hồ sơ, có phải vẽ vời cho thêm chuyện hay không? Trực tiếp hủy bỏ là được rồi.”
Nói đến đây, Lý Đông Trạch chợt nhớ tới một sự kiện:
“Có vị đồng nghiệp đã từng thảo luận với tôi án mất tích của Lôi Nhất Binh, Lôi Nhất Binh tính cách xúc động lỗ mãng, nhưng không quái gở, nhưng hắn sinh hoạt ở đại học Hàng Châu ba năm, độc lai độc vãng, rất ít xảy ra tiếp xúc nhiều với bạn học.
Trước sau tương phản, khiến người ta không hiểu. Chẳng qua, chúng tôi lúc trước cũng chưa thảo luận ra kết quả.”
Trần Nguyên Quân theo thói quen nhíu mày, nếp nhăn chữ Xuyên ở mi tâm càng thêm rõ ràng, hắn bây giờ cân nhắc muốn tiếp tục điều tra hay không, bởi vì Lôi Nhất Binh mất tích rõ ràng liên quan đến sự kiện linh cảnh hành giả.
Nguyên Tử chỉ là một người thường, nếu như cuốn nó vào trong đó, vậy cũng không tốt.
Lý Đông Trạch thu hồi suy nghĩ, nhìn Trần Nguyên Quân cũng đang trầm ngâm, nói:
“Cục an ninh Hàng Châu là cái phương hướng, cậu phụ trách lọc dần dần, tôi có thể ký tên cho cậu một phần văn bản tài liệu, cho cậu quyền hạn. Mặt khác, tôi cũng sẽ ở trong kho tài liệu nội bộ tổ chức điều tra việc này.”
...
Trong văn phòng rộng rãi sáng sủa, Thiên Nhai Kiếm Khách nằm ngửa ở ghế dựa cao, rơi vào trạng thái ngủ say.
Hắn ở trong mộng cảnh gặp được Thuần Dương chưởng giáo.
“Lựa chọn ở trong mộng cảnh giao lưu với ta? Xem ra ngươi phát hiện một chút tình báo có giá trị.” Thiên Nhai Kiếm Khách như có chút hiểu ra.
“Giúp ta tra một chút tư liệu của Lôi Nhất Binh, án mất tích của hắn là phía quan phương các ngươi tiếp nhận, hẳn là có tư liệu.” Thuần Dương chưởng giáo nói.
“Có quan hệ với Nguyên Thủy Thiên Tôn?” Thiên Nhai Kiếm Khách hỏi.
“Không có khả năng xác định, nhưng người này quả thực có gì đó quái lạ.” Thuần Dương chưởng giáo ‘hắc’ một tiếng: “Mẹ của hắn bị kẻ cấp bậc cao nghề nghiệp Nhạc Sĩ thôi miên, ta mượn nhờ đồng nghiệp của ngươi thôi miên, ở trong mộng cảnh hỏi được một chút tình báo.”
“Ta sẽ giúp ngươi tra.” Thiên Nhai Kiếm Khách nói: “Kỳ thật, ngươi muốn biết thân phận chân thật của Nguyên Thủy Thiên Tôn, Lý Đông Trạch kia chính là cửa đột phá tốt nhất, Nguyên Thủy Thiên Tôn trước khi thành danh, đi theo hắn lăn lộn.”